Yêu Đương Làm Chậm Tiến Độ Trồng Trọt Của Tôi

Chương 2.2: Đàn ông cũng sợ bóng tối

Trước Sau

break

Một ngày trôi qua nhanh chóng, Sở Diệu lại nấu cho mình một nồi mì trứng cà chua lớn, cùng ba con vật nhỏ ăn xong rồi đi tắm, tiếp theo kiểm tra đóng hết các cửa ra vào, sau đó mới dẫn ba con vật nhỏ lên gác mái.

Nếu như ban ngày cậu còn có thể vỗ ngực tự tin nói mình gan dạ, không cần ai ở cùng thì đến tối, khi nghe tiếng gió núi thổi qua rừng cây, rừng trúc xào xạc, trong đầu cậu lại hiện lên không biết bao nhiêu là truyện ma quỷ. Dù là một thanh niên trai tráng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thì giờ đây cậu vẫn sợ hãi ôm Tiểu Bạch trốn trong chăn run cầm cập, xem video cũng không thể khiến tâm trạng bình tĩnh lại được.

Đen đủi hơn là cậu còn muốn đi vệ sinh...

Nhà vệ sinh ở tầng dưới, nằm ở hai đầu hành lang. Sở Diệu bật hết đèn hành lang, gọi Tiểu Hoàng Tiểu Hắc cùng xuống lầu. Tiếng kêu sắc nhọn quỷ dị của con vật nào đó bên ngoài khiến cậu nổi hết cả da gà.

"Làm người không được sĩ diện hảo huyền, biết chưa?" Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Sở Diệu lại chui vào chăn, cố nén nước mắt, nắm lấy chân Tiểu Bạch nói: "Lúc nào cần yếu đuối thì phải yếu đuối thôi, cái gì mà không có ai thì không cần sợ chứ, nơi lớn thế này chỉ có một mình tao, má nó chứ, sợ muốn chết luôn được không?”

Đôi mắt Tiểu Bạch tròn xoe, nhìn thẳng vào Sở Diệu, không biết có phải cậu bị ảo giác hay không mà lại thấy được vẻ mặt khó nói hết nên lời, cùng với dáng vẻ như muốn nói lại thôi trên khuôn mặt lông lá của Tiểu Bạch.

"Chắc chắn là mình mệt quá nên hoa mắt rồi, ngủ thôi, ngủ thôi." Cậu tắt đèn, ôm chặt Tiểu Bạch vào lòng, cảm giác mệt mỏi bao trùm toàn thân, khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Một bóng đen to lớn xuất hiện trong phòng, hai chú chó con vốn dĩ cảnh giác lại chẳng hề hay biết, vẫn ngủ say sưa ngáy khò khò.

Tiểu Bạch chui ra khỏi chăn, giơ hai chân trước lên vái lạy, dường như đang hành lễ: "Là do cậu ta quá sợ hãi, không phải do ta cố ý."

Một con mèo con lại có thể phát ra giọng nói của thiếu niên, lại còn nói tiếng người, nếu lúc này mà Sở Diệu tỉnh dậy e là thật sự sẽ sợ chết khiếp.

Bóng đen khẽ động đậy, giọng nam trầm thấp, quyến rũ vang lên: "Ta biết, dù sao bây giờ cậu ta cũng không còn như xưa. Ta thu xếp ổn thỏa một thời gian rồi sẽ đến, trong khoảng thời gian này vẫn cần ngươi giúp đỡ cậu ta."

"Biết rồi, ngươi yên tâm đi!" Tiểu Bạch giũ giũ lông trên người, thở dài nói: "Dù sao cũng chẳng ai muốn mãi như thế này, giờ cậu ta đã trở về, cũng là một chuyện tốt."

Bóng đen im lặng một lát, không nói gì, rồi dần dần biến mất.

Tiểu Bạch giơ móng vuốt lên dụi dụi mặt, quay đầu lại chui vào trong chăn.

Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Sở Diệu lại cảm thấy mình "ổn" trở lại.

"Trên đời vốn không có ma quỷ, chẳng qua là tự mình dọa mình mà thôi." Hôm nay cậu không xuống đất, có lẽ là do hôm qua làm việc quá sức khiến bản thân mệt mỏi, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức khó chịu. Tuy nhiên, dù ở trong sân cậu cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là giặt đống quần áo thay ra hôm qua, sau đó bắt đầu chặt tre.

Nói là sân trước sân sau nhưng thực ra không có tường, cũng không có hàng rào, chỉ dùng đá vụn xếp thành một vòng tròn, để biểu thị trong vòng tròn là sân.

Sân không có hàng rào luôn thiếu một chút thi vị. Vì vậy, sau khi tra cứu trên mạng, Sở Diệu quyết định công việc hôm nay chính là bổ tre, phơi khô, sau đó đóng vài khay ươm cây con và gieo hạt giống. Cậu còn tính toán mở rộng thêm hai khoảnh đất để trồng ngũ cốc, chẳng hạn như bắp ngọt thơm ngon hay lúa nếp có thể dùng để ủ rượu.

Cậu cũng đã suy tính kỹ lưỡng, mảnh đất rộng thế này mà chỉ dựa vào sức một mình cậu thì không thể nào làm xuể, nên trước tiên cần phải quy hoạch hợp lý. Cậu dự định giữ lại một số khoảnh để trồng những loại rau củ đặc biệt, còn lại thì thuê thêm người trồng lương thực và cây ăn trái. Không chỉ dừng lại ở đó, cậu còn muốn thử sức với chăn nuôi.

Dù sao, một khu núi rộng lớn thế này, nuôi gà thả vườn hay lợn rừng cũng đều là những sản phẩm nông nghiệp giá trị cao.

Đợi khi mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, cậu sẽ đón ông bà nội tới đây dưỡng già. Sau này, khi ba mẹ về hưu cũng có thể về đây sống cùng. Vài năm nữa thì nhận nuôi thêm mấy đứa trẻ, vậy là có ngay một gia đình ấm cúng, lúc nào cũng rộn rã tiếng cười.

Sở Diệu hắt xì một cái, chuyện xu hướng tính dục của cậu cả nhà đều biết nhưng ông bà nội vốn dĩ là người phóng khoáng, chỉ dặn dò vài câu rồi không quản nữa. Có điều cậu cũng không có ý định tìm đối tượng, đặc biệt là sau khi tiếp quản hòn đảo này. Lẽ nào cậu lại muốn đối tượng cùng mình đến đây khai hoang trồng trọt sao? Bây giờ chàng trai nào có chút tài năng lại muốn làm chuyện này chứ? Ở thành phố lớn không thoải mái hơn sao?

Điện thoại đột ngột vang lên, Sở Diệu lấy lại tinh thần sau đó bắt máy, đối phương nói vài câu khiến cậu giật mình: “Cái gì? Mọi người muốn đến bây giờ sao? Sao lại gấp vậy? Chỉ có mình con? Con ở một mình thì có sao đâu, lớn từng này rồi mà! Hả? Đã lên xe rồi à? Thôi được rồi, con biết rồi, con sẽ nhờ bác tài xế xe buýt nhỏ trong thôn ra đón mọi người, đến nơi chắc cũng chập tối."

Hóa ra tối qua khi gọi video, ông bà nội thấy cậu sống một mình ở vùng hẻo lánh thế này thì lo đến mất ngủ, liền nằng nặc bắt ba mẹ cậu mua vé xe đưa họ qua. Không còn cách nào khác, ba mẹ cậu đành xin nghỉ ba ngày để đưa ông bà đến ở tạm hai hôm, nếu thật sự không quen thì sẽ đưa họ về lại thành phố.

Sở Diệu ném con dao chặt củi xuống, tháo găng tay, rửa tay, rồi đi vào phòng chứa đồ mang chăn đệm cũ ra phơi ngoài sân. Đây đều là bông mới của năm ngoái, được người trong thôn giúp may, nghe nói đã trả tiền rồi. Bây giờ ôm trong tay vừa nặng vừa mềm, đúng là rất thích hợp cho người già đắp.

Ông bà nội sắp đến...

Sở Diệu cảm thấy cậu có thể lên kế hoạch nuôi gà rồi.

break

Báo lỗi chương