Yêu Đương Làm Chậm Tiến Độ Trồng Trọt Của Tôi

Chương 2.1: Đàn ông cũng sợ bóng tối

Trước Sau

break

Hai chú chó choai choai cũng không lạ nhà, sau khi tiễn chú hai Khang và Tiểu Lương về, chúng lập tức lon ton chạy theo sau Sở Diệu, vui mừng quất đuôi.

Sở Diệu thấy vậy cũng vui lây. Cậu vất vả đi làm mấy năm trời, liều mạng lắm mới gom đủ tiền trả trước căn nhà nên chẳng dám mua. Giờ đây, cậu bỗng dưng kế thừa được một khu đất rộng lớn thế này, lại còn có năm căn nhà. Tuy nơi này khá hẻo lánh nhưng nghĩ thôi đã thấy vui sướng ngập tràn rồi.

Chú hai Khang còn để lại cho cậu một chùm chìa khóa lớn, mỗi chiếc đều có dán băng dính, trên đó ghi các chữ số như A1, B1 để phân biệt chìa khóa của từng căn nhà, từng phòng. Sở Diệu đi thăm thú từng căn, năm căn nhà về cơ bản giống nhau, bên trong mỗi căn đều chỉ có giường gỗ đơn sơ và giá treo quần áo bằng tre, giản dị vô cùng. Tuy nhiên, cửa sổ kính căn nào cũng còn nguyên vẹn, điện cũng có, về cơ bản chỉ cần xách vali đến là ở được ngay.

Duy chỉ có căn nhà cậu đang ở là trong phòng chứa đồ có để một vài nông cụ, tất cả đều được sửa sang và mài giũa sáng bóng, thậm chí có vài cái còn được thay cán mới, rất chắc chắn. Bên ngoài nhà bếp cũng chất sẵn một đống củi, muốn ăn cơm thì không có đồ ăn mang đến, chỉ có thể tự nhóm lửa nấu nướng.

Sở Diệu gọi điện thoại về nhà, đồng thời chụp thật nhiều ảnh gửi đi. Ông bà nội xem xong thì thích thú vô cùng, nhất là ông nội, không ngừng dặn dò: "Nhà tốt cả đấy, cháu phải chăm sóc cẩn thận, vài ba hôm mở cửa sổ ra cho thông thoáng. Ông thấy phía sau nhà toàn là tre đúng không? Phải chặt bớt đi, mọc nhanh lắm đấy. Mọc gần nhà quá dễ làm hỏng móng nhà lắm. Còn có cả vườn rau nữa à? Tốt quá, sau này nuôi thêm lồng gà, vài con lợn, vậy là không lo ăn uống gì cả. Chỗ tốt thế, làm ăn cẩn thận thì đúng là mỏ vàng đấy. Dương Dương, cháu phải cố gắng lên nhé, làm việc nhà nông vất vả hơn đi làm nhiều..."

Cúp điện thoại, Sở Diệu lập tức cảm thấy cả người tràn đầy sức lực. Cậu tưới nước cho vườn rau sau nhà trước, sau đó xách dao phay và cuốc, vác giỏ ra sau đồi chặt tre đào măng.

Tuy nói là làm việc nhà nông nhưng Sở Diệu vốn là một đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa ở huyện thành, chưa từng đặt chân xuống ruộng bao giờ. Có thể phân biệt được các loại ngũ cốc, biết nấu cơm cũng chỉ là do gia đình dạy dỗ tử tế, không biến thành một cậu ấm không biết gì.

Tre ở sau đồi đều rất to, cây nhỏ thì bằng cổ tay, cây to thì bằng cả bắp đùi.

Sở Diệu vung dao chặt hai cây tre già đã mệt muốn đứt hơi, đào hai củ măng xong thì thở dốc không ra hơi. Cậu nhìn khắp đồi cây bụi cỏ dại, lúc này mới thực sự cảm nhận được làm việc nhà nông khó khăn đến mức nào.

Cả buổi sáng trôi qua, cậu chỉ đào được mấy củ măng, chặt được vài cây tre. Đến khi lê lết kéo tre vác măng về đến dưới nhà thì hai chân đã rã rời như sợi mì, run rẩy không ngừng. Đến khi ngồi trên tảng đá trong sân nghỉ ngơi đủ rồi, cậu mới phát hiện trong nhà đến một ngụm nước uống cũng không có, bụng cũng đói kêu ùng ục.

"Sở Diệu, dù gì mày cũng là đảo chủ, sao mà yếu đuối thế!" Cậu vò mạnh mặt, rồi lại xoa đầu hai chú chó con một lượt, sau đó mới lê cái chân mỏi nhừ đi nhóm lửa nấu cơm.

Nhóm lửa không khó như cậu tưởng. Cậu đun một nồi nước lớn, trước tiên đổ đầy mấy phích nước nóng trong nhà, sau đó lại tìm một cốc lớn, rót đầy một cốc rồi để nguội, chuẩn bị lát nữa uống. Tuy rằng nước suối trên núi trong vắt nhưng cậu cũng không dám uống trực tiếp. Nơi này chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều xung quanh ngay cả bệnh viện cũng không có, nhỡ mà đau bụng thì tự mình chịu khổ.

Múc một bát bột mì, dùng nước khuấy thành từng cục nhỏ rồi rắc vào nồi, đập thêm ba quả trứng ốp la, rửa một nắm rau xanh cho vào, cuối cùng nêm muối và dầu mè. Một nồi canh bột mì lớn không bỏ thêm gia vị gì khác nhưng không hiểu sao lại thơm nức mũi, khiến hai chú chó nhỏ thèm thuồng vẫy đuôi điên cuồng, nước miếng chảy ròng ròng.

Một nồi canh bột mì, một người hai chó ăn sạch sành sanh. Sau đó, Sở Diệu múc thêm hai gáo nước ngâm nồi, rồi mới dùng nước nóng rửa mặt rửa tay cho thoải mái. Cậu cũng chẳng buồn lên lầu mà trực tiếp nằm dài trên ghế sô pha phòng khách, thoải mái ngủ gật.

Chẳng bao lâu sau, Sở Diệu bị tiếng chó sủa đánh thức.

Cậu giật mình ngồi bật dậy, nhìn theo hướng hai chú chó đang sủa thì phát hiện trên bậc thềm cửa ra vào có một vật nhỏ tròn vo lông lá đang nằm. Nó chỉ lớn bằng cỡ hai bàn tay, đang bám vào ngưỡng cửa, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào trong nhà.

"Mèo con?" Cơn buồn ngủ của Sở Diệu tan biến ngay lập tức, cậu đứng dậy đi tới. Vật nhỏ kia cũng chẳng hề sợ người lạ, thấy cậu đến thì đạp chân nhỏ muốn trèo qua ngưỡng cửa cao vào nhà.

Sở Diệu xách gáy vật nhỏ kia lên xem xét kỹ lưỡng, trông giống mèo con nhưng tai không nhọn đến thế, lông trắng dài hơi xoăn, xù lên như một nhúm bông, đáng yêu vô cùng.

"Đây là cái gì vậy?" Cậu nắn nắn đệm thịt ở chân con vật nhỏ, rồi bước ra ngoài nhìn xung quanh. Chẳng thấy có con vật lớn nào cả, không biết con vật nhỏ này từ đâu chạy đến.

Vật nhỏ hừ hừ cọ cọ vào tay cậu, cái mũi nhỏ ướt át mang theo chút hơi lạnh. Bộ dạng đó khiến hai chú chó nhỏ ghen tị, vây quanh chân Sở Diệu không ngừng kêu gào, muốn vật nhỏ kia xuống “chiến” một trận để định vị thứ tự thú cưng trong nhà.

"Đừng ồn ào nữa." Sở Diệu không có sức chống cự với mấy thứ nhỏ lông lá này chút nào. Cậu sờ sờ bụng của cục bông nhỏ, rồi đi thẳng vào bếp pha một bát bột trứng gà với nước nóng, để nguội bớt rồi cho vật nhỏ ăn.

Con vật nhỏ cắm đầu vào ăn, chẳng buồn ngẩng đầu lên, loáng một cái đã chén sạch bát bột trứng. Ăn xong, nó mới ngoan ngoãn ngồi xuống, liếm láp móng vuốt rửa mặt.

"Tiểu Bạch!" Sở Diệu đặt cho nó một cái tên, tiện thể đặt tên cho hai chú chó con luôn: “Tiểu Hoàng, Tiểu Hắc, ngoan, bọn mày ngoan ngoãn trông nhà nhé, tao đi làm việc đây. Ngoan."

Để ba con vật nhỏ chơi đùa trong sân, cậu không dám đi chặt tre nữa mà thay vào đó là dọn dẹp đám bụi cây cỏ dại mọc lan ra xung quanh sân. Mùa xuân vốn dĩ khô ráo nhiều gió, dù nơi này ba mặt giáp nước nhưng nếu có hỏa hoạn xảy ra thì một mình cậu không cứu được đâu.

Cỏ dại và bụi cây nhổ lên được cậu buộc lại bằng dây thừng, để trong sân phơi khô, đây là nguyên liệu đốt lửa tốt nhất.

break

Báo lỗi chương