Lúc này, Sở Diệu mới thở phào nhẹ nhõm. Thực ra nhìn chung thì cậu khá hài lòng với nơi này. Năm nay cậu đã hai mươi tám tuổi, trước đây vì muốn kiếm nhiều tiền nên đã làm nhân viên kinh doanh. Tuy thu nhập cao nhưng phải thường xuyên tăng ca và uống rượu bia, khiến sức khỏe có phần giảm sút. Hơn nữa, dù có kiếm được nhiều tiền thì cậu cũng không thể theo kịp tốc độ tăng giá nhà đất ở các thành phố lớn. Sau đó, ông bà nội lại bị ốm, khiến cậu càng quyết tâm trở về quê hương.
Giờ đây có được hòn đảo này, ông bà nội xem qua cũng rất thích, dự định sẽ sửa sang lại để về đây dưỡng già. Núi non, sông nước hữu tình, đồ ăn thức uống không bị ô nhiễm, biết đâu lại có thể sống thêm được vài chục năm nữa.
Luật sư thúc giục Sở Diệu nhanh chóng ký hợp đồng. Mặc dù Chu Diệu không hiểu sao ông cậu của mình lại có thể có khả năng lớn đến vậy, có thể ký hợp đồng thuê đảo trong thời gian dài như thế, đến khi cậu thừa kế vẫn còn hiệu lực tới tận một trăm năm. Tuy nhiên, nhìn biểu cảm của trưởng thôn và luật sư có vẻ rất bình thản, dường như không thấy có vấn đề gì.
Ký xong hợp đồng, trời cũng đã sập tối. Trưởng thôn Khang đề nghị Sở Diệu tạm thời về thôn ngủ một đêm, sáng mai ông ấy sẽ bảo cháu trai mình giúp chuyển đồ đạc tới đây. Nếu có thể, hãy tìm một con chó con trong thôn để nuôi, cũng để làm bạn.
Sở Diệu không có ý kiến gì, đồng ý ngay.
Buổi tối, nhà trưởng thôn Khang dùng măng xuân hầm thịt muối, lại đồ thêm cơm gạo tẻ. Gạo cũng là do nhà tự trồng. Bình thường, họ trồng một ít lương thực, rau củ, nuôi thêm vài con gà, vịt, ngan, cả năm chẳng lo thiếu ăn. Thỉnh thoảng, họ lại vào núi hái nấm, đào măng đem ra ngoài bán, ít nhất cũng đủ trang trải chi tiêu trong một năm.
"Thực ra ở đây, non xanh nước biếc, ngày xưa còn có cả thần tiên xuất hiện, không thì sao lại gọi là thôn Đào Nguyên? Tiếc là nơi này quá hẻo lánh, xe lớn không vào được, mà làm đường thì lại tốn kém. Trước đây, người ta còn đánh bắt cá, phơi cá khô để bán nhưng bây giờ ai cũng thích ăn đồ tươi sống nên cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền."
Có lẽ vì lâu lắm rồi trưởng thôn Khang mới gặp được người từ thôn khác đến, lại là người có năng lực từ thành phố, thêm vào đó có chút men rượu nên ông ấy không thể ngừng nói
"Các vị lãnh đạo cấp trên cũng muốn phát triển nơi này nhưng lại không có tiền. Người trẻ thì không muốn quay về làm ruộng. Không có người thì lấy đâu ra sản lượng, chỉ dựa vào mấy người già cả với trẻ con chúng tôi thì làm được gì cơ chứ. Mọi người đều là người có năng lực, có thể đến đây, chúng tôi nhìn thấy cũng vui mừng trong lòng."
Thím Mạn, vợ của trưởng thôn, cũng rơm rớm nước mắt. Nhà ông ấy có ba người con, một gái hai trai. Con gái đã lấy chồng xa, hai con trai thì đi làm ăn xa, dù có phải làm culi khuân vác ở công trường cũng kiếm được nhiều tiền hơn là ở nhà làm ruộng. Nhà còn mấy đứa nhỏ đang tuổi ăn học nên hai ông bà già cũng chẳng dám ăn tiêu gì, tiền kiếm được đều dành dụm cho con cái học hành, chỉ mong chúng nó học giỏi để thoát ly khỏi cái vùng núi non hiểm trở mà nghèo khó này, ra ngoài kia kiếm được công việc đàng hoàng.
Rượu là do trưởng thôn tự ủ, rượu cao lương cay nồng chảy xuống cổ họng khiến mặt Sở Diệu đỏ bừng.
Sở Diệu đến đây với mục tiêu phát triển lâu dài nên trước đó đã gửi một ít hàng hóa đến. Tuy nhiên, sáng sớm cậu phải dậy thật sớm, bắt chuyến xe nhỏ chạy băng băng ra thị trấn ngoài kia để lấy đồ. Hành lý cồng kềnh chất đầy nửa xe, rồi lại phải đợi đến chuyến xe buổi trưa mới có thể theo xe quay về thôn. Mỗi ngày chỉ có một chuyến xe duy nhất, sau khi bác tài về đến thôn sẽ phải lo việc đồng áng nhà mình. Người dân trong thôn muốn đi ra ngoài hoặc mua sắm gì cũng đều phải nhờ vào chuyến xe nhỏ này.
Đến khi Sở Diệu trở về, quả nhiên trưởng thôn đã tìm được hai chú chó con. Ông ấy nói đây là chó con của con chó lớn chuyên đi trông coi núi rừng cho người đi hái thuốc. Một con màu vàng nâu, một con màu đen tuyền, vừa mập mạp vừa đáng yêu.
"Chúng nó đã cai sữa rồi đấy, tuy còn nhỏ nhưng đã có thể bắt chuột rồi. Mấy hôm nay, chú sẽ bảo thằng hai Thuận với cả cháu trai chú đến ở cùng cháu vào buổi tối cho đỡ buồn nhưng mà mấy hôm nữa là đến mùa vụ rồi, Lương Nhi phải đi học..."
Sở Diệu vội vàng đáp: "Chú Khang, không cần phải phiền phức vậy đâu ạ, trên đảo cũng có ai đâu mà cháu phải sợ. Đừng để Lương Nhi lỡ dở việc học. Nhưng mà nếu thằng bé có bài tập nào không hiểu thì cứ đến hỏi cháu, kiến thức của cháu cũng chưa đến nỗi trả lại thầy cô hết đâu ạ."
Trưởng thôn Khang cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt đều xếp chồng lên nhau. Ông ấy giúp Sở Diệu chất hành lý lên thuyền, sau đó lại đưa thêm cho cậu không ít hạt giống rau, rồi nói: "Sau này nếu cháu muốn nuôi gà nuôi vịt thì cứ nói với chú. Chú sẽ đi tìm giúp cháu, đảm bảo con nào con nấy đều khỏe mạnh."
Chiếc thuyền nhỏ ì ạch chèo đến bờ bên kia, trưởng thôn Khang cùng em trai Khang Vĩnh Thuận và cháu trai Khang Đống Lương giúp Sở Diệu sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Sở Diệu ở trong căn nhà hai tầng mà trước đây Khang Vĩnh Thuận ở. Nói là hai tầng nhưng thực ra là hai tầng rưỡi.
Tầng một là phòng khách, nhà kho, nhà bếp, nhà vệ sinh cùng hai phòng ngủ. Tầng hai là bốn phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Mặc dù đồ đạc đều rất đơn sơ nhưng nhà vệ sinh lại được lắp đặt bồn cầu xả nước, còn dùng rèm nhựa ngăn cách khu vực tắm, nhìn rất rộng rãi và sạch sẽ.
Lên trên nữa là một căn gác mái và một khoảng sân thượng rộng rãi. Trên sân thượng, có mấy tấm màn che đựng măng khô đang phơi nắng. Đây đều là do mấy hôm nay Khang Vĩnh Thuận ở đây dọn dẹp nhà cửa chờ Sở Diệu đến, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã tự mình đi đào măng xuân về phơi, giờ thì để lại hết cho Sở Diệu ăn.
Ngoài ra, nhà bếp ở tầng dưới có hai bếp lò hai ngăn đều được ốp gạch men. Còn có nửa chum gạo và nửa chum bột mì. Rau củ quả, trứng gà đều là hôm nay mua từ trong thôn mang ra. Trưởng thôn Khang còn đặc biệt cho thêm hai miếng thịt muối.
Sở Diệu đúng là cũng hơi sợ rắn, chồn nên không dám ở tầng một như Khang Vĩnh Thuận mà dọn dẹp gác mái để làm phòng ngủ. Tuy nói là gác mái nhưng căn nhà này xây dựng khá rộng rãi, gác mái cũng rộng hơn hai mươi mét vuông, kê một chiếc giường đôi nhỏ vẫn còn khá nhiều chỗ trống. Chỉ có điều trong phòng không có tủ quần áo lớn, chỉ có một cái giá treo quần áo bằng tre, có thể treo được một số bộ đồ thường mặc.
Có điện, có mạng, không phải tăng ca, không phải đối mặt với những vị sếp khó tính.
Sở Diệu cảm thấy đây chính là cuộc sống mà cậu hằng mơ ước.