Yêu Đương Làm Chậm Tiến Độ Trồng Trọt Của Tôi

Chương 1.1: Kế thừa một hòn đảo!

Trước Sau

break

Sở Diệu đi hết tàu cao tốc lại đến xe khách, xe khách rồi lại xe buýt nhỏ, vượt qua bao nhiêu đèo núi mới đến được thôn Đào Nguyên, một ngôi làng nghèo thuộc huyện nghèo nọ. Tại đó, cậu gặp trưởng thôn cùng vị luật sư đang đợi sẵn, sau đó lại lên một chiếc thuyền nhỏ để ra hòn đảo mà cậu được thừa kế.

Nói là đảo nhưng thực chất đây là một bán đảo. Một vùng đất rộng lớn kéo dài từ trên núi ra, bốn bề được bao quanh bởi nước. Nếu đi từ đất liền thì phải vượt qua núi non hiểm trở, còn đi đường thủy thì thuận tiện hơn nhiều, chỉ cần chèo thuyền nhỏ từ thôn Đào Nguyên ra, mất khoảng mười mấy phút là đến nơi.

Ngay lối vào đảo có một tấm bia đá đã bạc màu, trên đó khắc bốn chữ lớn: Sơn Hải Chi Gian (Giữa núi và biển). Nghe nói tấm bia đá này đã có từ rất lâu đời, được tạc từ một khối đá xanh khổng lồ. Tuy nhiên, do không được chăm sóc nên xung quanh mọc đầy cỏ dại che khuất gần hết hàng chữ phía dưới cùng.

Lão trưởng thôn nói giọng địa phương rất nặng, cố gắng phát âm tiếng phổ thông một cách khó khăn: "Trước đây cũng có người bàn đến chuyện phát triển du lịch nhưng mãi vẫn không làm được. Xung quanh đây ngoài núi ra thì chẳng có gì cả, chính phủ có kéo đường dây mạng đến cũng chẳng ích gì. Du lịch ư? Ai mà thèm đến cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ, chẳng có cái gì để mà chơi cả. Trước đây cũng có người về đây với ý định làm du lịch nhưng cuối cùng đều thua lỗ hết..."

Người chèo thuyền là cháu trai của trưởng thôn, cậu bé đã mười bốn, mười lăm tuổi mà vẫn còn học trung học cơ sở. Không phải vì học kém, mà chủ yếu là do nhà nghèo nên việc học hành cứ chập chờn, lúc được lúc không. Tuy nhiên, sang năm là cậu bé phải thi lên cấp ba rồi, ước mơ lớn nhất của cậu bé là thi đỗ vào trường trung học phổ thông ở huyện ngoài kia.

Sở Diệu đi theo sau trưởng thôn, chân bước thấp bước cao men theo con đường núi trên đảo. Vượt qua một sườn đồi, trước mắt cậu bỗng nhiên sáng sủa hẳn lên.

Lão trưởng thôn họ Khang, trưởng thôn Khang chỉ tay về phía những ngôi nhà không xa, nói: "Kia là ngôi nhà mà ông cậu của cháu đã xây dựng năm xưa. Gạch xây nhà toàn bộ là đá xanh được chở từ ngoài vào, ở vừa mát mẻ về mùa hè lại ấm áp về mùa đông, hơn nữa còn không bị ẩm mốc. Bây giờ em trai chú đang trông nom giúp, khi biết cháu đến, nó đã dọn dẹp sạch sẽ rồi."

Gia đình Sở Diệu khá phức tạp. Ông bà nội của cậu thực chất cũng chính là ông bà ngoại. Năm xưa, sức khỏe bà nội không tốt, sinh được một cô con gái rồi không thể sinh thêm con nữa. Chính vì vậy mà gia đình cậu bị người trong thôn gọi là "tuyệt tự", dường như ai cũng có thể tùy ý bắt nạt. Quá tức giận, ông nội đã đưa vợ và con gái rời khỏi thôn đi tha phương cầu thực, đến một thị trấn nhỏ làm giáo viên mấy chục năm. Cha cậu là trẻ mồ côi, sống bằng nghề làm thuê ở thị trấn, người cao lớn đẹp trai, lại hiền lành, chăm chỉ.

Sau này, qua mai mối, ông kết hôn rồi ở rể nhà họ Sở và sinh ra Sở Diệu.

Hòn đảo rộng hơn hai mươi ngàn mẫu này là do một người họ hàng xa bên gia đình ông bà nội để lại, Sở Diệu gọi ông ấy là ông cậu. Nghe nói, ông cậu này làm ăn rất phát đạt ở bên ngoài nhưng lại không có con cái. Ông ấy đã chia sẻ tất cả tài sản, cả động sản lẫn bất động sản cho những đứa trẻ trong dòng tộc nhưng đặc biệt chỉ định Sở Diệu sẽ người kế thừa hòn đảo này.

Ban đầu, mọi người còn tỏ ra không phục nhưng sau khi biết rõ vị trí và những yêu cầu để kế thừa, ai nấy đều lần lượt từ bỏ. Một hòn đảo hoang rộng hơn hai mươi ngàn mẫu, chỉ có thể phát triển nông nghiệp. Dù ngày nay sản phẩm nông sản không phải nộp thuế nhưng ai cũng hiểu rõ việc khai hoang, trồng trọt vất vả đến nhường nào, huống hồ lợi nhuận thu được lại chẳng đáng là bao. Thay vì nhận một hòn đảo rộng lớn như vậy, chi bằng cầm mấy trăm triệu tệ được chia để mua một căn nhà ở thị trấn cho sướng.

Thế nhưng, Sở Diệu lại sẵn lòng kế thừa hòn đảo này. Sau khi bàn bạc với cha mẹ và ông bà, cậu đã từ bỏ công việc tuy có thu nhập cao nhưng lại làm việc theo chế độ 996, mang theo một đống đồ đạc để đến đây bắt đầu lại từ đầu.

Hiện giờ là đầu xuân, nơi này vì gần hồ nước nên nhiệt độ còn thấp hơn ngoài kia một chút. Tuy vậy, những cây cỏ kiên cường đã bắt đầu nảy mầm xanh, khoác lên cho hòn đảo hoang vắng một lớp áo xanh tươi mới.

Trưởng thôn Khang Vĩnh Toàn và em trai ông ấy là Khang Vĩnh Thuận trò chuyện với nhau bằng tiếng địa phương vài câu, rồi Khang Vĩnh Thuận nói: "Những ngôi nhà này đều là do ông cậu của cháu xây dựng năm xưa, nghe nói là dự định sau này cả đại gia đình sẽ chuyển đến đây sống nhưng cuối cùng cũng không thực hiện được. Dù sao thì đây cũng là những ngôi nhà tốt, tổng cộng có năm căn nhà hai tầng, phía dưới đều thông với nhau, ở rất thoải mái. Trước kia trên núi còn có những cây ăn quả như đào, hồng, óc chó do ông cậu của cháu trồng nhưng lâu ngày không có ai chăm sóc, mặc dù vẫn ra quả nhưng đều mọc hoang cả rồi. Cháu không phải lo lắng về nguồn nước sinh hoạt, phía sau nhà có suối, trước nhà có giếng. Trên mái nhà đều lắp đặt pin năng lượng mặt trời, chỉ có điều nước tắm thì phải tự xách lên..."

Sở Diệu nhìn quanh bốn phía, hòn đảo này thực sự rất rộng lớn. Tuy nói là hơn hai mươi ngàn mẫu nhưng gần một nửa diện tích là đồi núi, không giống như vùng đồng bằng có đất đai bằng phẳng để canh tác. Muốn trồng trọt ở đây thì phải kết hợp với ruộng bậc thang mới được.

Khang Vĩnh Thuận nói rằng mười ngày ông ấy mới ra đảo một lần, chủ yếu là để dọn dẹp vệ sinh. Sân trước sân sau cũng được ông ấy khai khẩn vài mảnh đất để trồng rau. Khí hậu nơi đây tốt, rau trồng ra đều giòn ngọt. Tuy nhiên, việc vận chuyển thực sự quá bất tiện, người trẻ đều ra ngoài kiếm sống, chẳng mấy ai còn muốn quay về làm ruộng.

Mặc dù họ cảm thấy kỳ lạ khi một chàng trai trẻ khỏe mạnh như Sở Diệu lại muốn kế thừa một hòn đảo nghèo khó thế này nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng của người ta, họ cũng không tiện can thiệp quá nhiều.

Sở Diệu vốn còn muốn đi dạo xung quanh một vòng nhưng ngoại trừ khu vực xung quanh nhà còn có thể đặt chân, những nơi khác đều đã bị cỏ dại và gai góc che phủ. Cậu chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ những bậc thang đá và con đường nhỏ ẩn hiện dưới lớp cành khô nhưng muốn đi theo con đường đó thì quả thực là viển vông.

Khang Vĩnh Toàn nói: "Tiểu Sở này, nếu cháu thực sự định ở lại đây lâu dài thì chú khuyên cháu nên nuôi một con chó. Dù sao nơi này cũng dựa núi, thỉnh thoảng sẽ có thú rừng xuống, cháu một mình lại từ thành phố đến nên chắc hẳn chưa từng gặp những con vật đó. Có một con chó bên cạnh cũng tiện hơn."

Sở Diệu giật mình, vội vàng hỏi: "Chú Khang, thú rừng mà chú nói là những con gì vậy? Sói? Lợn rừng?" Cậu đến đây để trồng trọt chứ không phải để sinh tồn trên đảo hoang, đâu có bản lĩnh đối phó với những loài vật đó.

Khang Vĩnh Toàn vội xua tay: "Làm gì có những loài đó, chỉ là chồn, rắn, mèo hoang thôi, cháu nuôi chó để đề phòng cho an toàn."

break

Báo lỗi chương