Yến Kinh Khuê Sát

Chương 9

Trước Sau

break

Nàng thở dài, cúi đầu nhìn Nguyễn Liên Nhi gần như suy sụp, dịu dàng nói: “Liên Nhi, hôm nay Thế tử đến đây chắc cũng không phải chỉ vì chuyện của tỷ. Luật pháp Đại Tề quy định, nếu có án mạng chưa giải quyết, người nhà phải có mặt để nhận dạng, lần này cũng cần có người nhà cho nên muội hãy đi cùng chúng ta.”

Nguyễn Liên Nhi khóc đến mức chẳng còn biết gì, hoàn toàn không để ý Triệu Thụy nói gì nhưng lại rất để tâm đến lời của Tạ Cát Tường.

Nàng dùng tay áo quệt vội nước mắt, nói với Tạ Cát Tường: “Cát Tường tỷ tỷ, cho phép nhà ta thương lượng một lát.”

Tạ Cát Tường biết cha nàng cả ngày không về nhà, trong nhà chỉ có em trai nàng, nhưng Nguyễn Quế cũng là người ăn học, nổi tiếng là đứa trẻ thông minh trong ngõ Thanh Mai, Nguyễn Liên Nhi quả thực có thể bàn bạc với hắn một phen.

Nàng gật đầu: “Đi đi, một khắc sau gặp ở đầu ngõ.”

Đợi Nguyễn Liên Nhi đi khỏi, tiếng bước chân xa dần, Tạ Cát Tường mới nhìn về phía Triệu Thụy: “Thế tử đến Đại Lý Tự từ khi nào và tại sao lại đến Đại Lý Tự nhậm chức?”

Triệu Thụy cầm quạt xếp, nhàn nhạt nói: “Tạ muội muội đi thay quần áo trước đi, lát nữa nói cũng không muộn.”

Muốn đến nghĩa trang, đương nhiên phải đổi một bộ đồ cũ không quá sáng màu. Tạ Cát Tường về phòng tìm một bộ váy màu xanh cây trúc đã mặc được một hai năm, tay áo được bó lại, vạt váy cũng không có nhiều nếp gấp, mặc vào người trông vô cùng gọn gàng.

Nàng soi mình trước gương, thấy trên đầu vẫn còn cài bông hoa trà bằng nhung mà vú nuôi mới làm liền tháo xuống thay bằng một cây trâm gỗ đào khắc hình mây lành.

Chỉnh trang xong xuôi, Tạ Cát Tường mới bước ra khỏi phòng, đôi mắt hạnh vốn dịu dàng ôn hòa của nàng lại nhìn thẳng về phía Triệu Thụy.

Triệu Thụy vẫn điềm nhiên.

Hắn đứng dậy vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo, lúc này mới nói với Tạ Cát Tường: “Hoàn cảnh nhà ta, muội cũng đều biết cả rồi. Phụ vương ta đầu óc thế nào, mẹ kế của ta bản tính ra sao, muội cũng đều rõ.”

Mấy chuyện thối nát của Triệu Vương gia thì cả kinh thành Yến Kinh không ai không biết, nếu không phải Triệu Thụy tính tình lạnh lùng, lại từ nhỏ làm thư đồng bên cạnh các hoàng tử, thì những lời đồn đại vớ vẩn đó đã có thể đâm thủng cả xương sống của hắn.

Hắn vừa nói vậy, Tạ Cát Tường liền gật đầu: “Vâng.”

Triệu Thụy cụp mắt xuống, khóe miệng cũng hơi trễ xuống, trông lại có vài phần đáng thương.

“Phụ vương… Phụ vương luôn cảm thấy danh tiếng của Nghi Loan Ty không hay ho, nên đã cầu xin Thánh Thượng, tìm cho ta một chức quan không lớn không nhỏ ở Đại Lý Tự, cũng coi như không làm bẩn danh tiếng của nhà họ Triệu.”

Lời này nghe thì rất hay nhưng trên thực tế Nghi Loan Ty mới là nơi tốt cho đám con cháu quý tộc này, được thiên tử lắng nghe, được chỉ dạy rõ ràng, chức quan còn có thể ra oai.

Triệu Thụy nói như vậy chẳng qua là để giữ thể diện cho Triệu Vương.

Tạ Cát Tường nghe hắn nói một cách thản nhiên như mây bay gió thoảng, trong lòng lại như có lửa đốt: “Đại Lý Tự cũng rất tốt.”

Hiếm khi nghe được nàng an ủi mình, Triệu Thụy hơi sững sờ, hắn cúi đầu cười nhưng nụ cười đó lại không chạm đến đáy mắt.

“Đúng vậy, Đại Lý Tự cũng rất tốt, ít nhất sẽ không bị người ta mắng là phường chó mặc áo gấm.”

Hai người nói chuyện như vậy, thời gian cũng gần hết, Tạ Cát Tường hít sâu một hơi rồi đi theo Triệu Thụy ra cửa.

Một bước chân bước ra, vạt áo bay bay, cành lá xôn xao, đúng là thời tiết tháng tư tươi đẹp.

Nhưng gương mặt Triệu Thụy lại nhanh chóng phủ một tầng băng giá, bất cứ ai bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn lướt qua đều cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Bên ngoài nhà, người đang đứng đợi là một bóng hình quen thuộc.

Đó là một nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người mặc một bộ áo dài bó tay gọn gàng, bên hông đeo một đai lưng mềm, treo một thanh kiếm Thanh Vân, cả người toát ra khí chất nghiêm nghị.

Thấy Triệu Thụy ra, người nọ hành lễ trước: “Thế tử.”

Sau đó mới chắp tay với Tạ Cát Tường: “Tạ cô nương, xe đã chuẩn bị xong, mời người lên xe.”

Người này là thị vệ thân cận của Triệu Thụy, tên là Triệu Hòa Trạch. Từ nhỏ hắn đã lớn lên bên cạnh Triệu Thụy nên rất trung thành với Triệu Thụy.

Tạ Cát Tường gật đầu chào nhưng không lên xe ngựa ngay mà đứng đợi ở cửa nhà họ Nguyễn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc