Yến Kinh Khuê Sát

Chương 10

Trước Sau

break

Ở ngõ Thanh Mai, hàng xóm láng giềng đều là những gia đình bình thường.

Nhà họ Nguyễn cũng tương tự, cũng là cánh cổng gỗ đơn sơ như nhà họ Tạ, ngăn cách con ngõ với khoảng sân bên trong. Vì trời vừa mưa xong nên trong ngõ rất yên tĩnh nên cũng không nghe thấy bất kì tiếng gió nào từ trong sân vọng ra.

Triệu Thụy đứng bên cạnh Tạ Cát Tường, thấy nàng cụp mắt đứng yên, liền nhẹ giọng hỏi: “Muội đoán xem ai sẽ đi?”

Tạ Cát Tường hơi ngước mắt, liếc nhìn cây táo trong sân nhà họ Nguyễn, mở miệng nói: “Liên Nhi.”

Quả nhiên, lời nàng vừa dứt, cửa nhà họ Nguyễn liền mở ra, hai chị em họ Nguyễn lần lượt bước ra. Nguyễn Liên Nhi đi thẳng đến trước mặt Tạ Cát Tường: “Cát Tường tỷ tỷ, muội đi… nhận dạng mẫu thân, Quế đệ đi tìm phụ thân về.”

Tạ Cát Tường nhìn thiếu niên có đôi mắt khóc đỏ hoe, thở dài: “Cũng được, chúng ta đi thôi.”

Hai người nhanh chóng lên xe ngựa.

Bởi vì Nguyễn Liên Nhi một lòng nghĩ đến mẹ, không rảnh để ý đến bản thân, lúc này Tạ Cát Tường mới thấy rõ vết thương trên mặt nàng, từ má phải đến môi đều là một mảng bầm tím, có thể thấy bị đánh không hề nhẹ.

Mặt nàng xanh xao, mắt đỏ hoe, môi trắng bệch, đôi con ngươi luôn trong sáng ngày nào giờ chỉ còn lại nỗi buồn và nỗi đau vô cùng tận.

Tạ Cát Tường cụp mắt xuống, thầm thở dài.

Nàng nhẹ nhàng đưa tay, nắm lấy những ngón tay lạnh ngắt của Nguyễn Liên Nhi: “Liên Nhi đừng sợ, có tỷ ở đây.”

Nguyễn Liên Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng trong mắt vẫn không có chút thần sắc nào: “Cát Tường tỷ tỷ, mẫu thân muội là người tốt như vậy, ai sẽ hại người chứ?”

Đúng vậy, ai sẽ hại bà ấy chứ?

Tạ Cát Tường dừng một chút, nghiêm túc nói với Nguyễn Liên Nhi: “Liên Nhi, lần này tỷ đến đây chính là vì chuyện của Phúc thẩm, nếu muội tin ta thì hãy kể cho ta nghe chuyện trong nhà được không?”

Nguyễn Liên Nhi dùng tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt, nức nở nói: “Muội đương nhiên tin tưởng tỷ tỷ.”

Nói xong, nàng liền rất nghiêm túc mà hồi tưởng lại: “Hôm qua mẫu thân muội vẫn dậy sớm bán đậu hũ như thường lệ. Tỷ tỷ cũng biết nhà làm đậu hũ kiếm tiền rất vất vả, mỗi sáng sớm muội và mẫu thân đều phải dậy sớm, xay đậu, lọc đậu, không nghỉ tay được hai canh giờ. Sau khi đậu hũ ra khỏi nồi thì sẽ gánh đi bán.”

Đậu hũ của Phúc thẩm làm rất khéo, vừa mềm vừa mịn lại không có mùi tanh của đậu và còn giao đến tận nhà, hàng xóm láng giềng gần đây đều rất thích mua.

Vì vậy mỗi ngày hai gánh đậu hũ, rất nhanh là có thể bán hết.

Nguyễn Liên Nhi dừng một chút rồi nói: “Hôm qua cũng không có gì khác thường, chỉ là sau khi về mẫu thân nói hôm nay là ngày Phật đản, muốn đi dâng hương cầu phúc cho đệ đệ nên đã gói mấy cái bánh nướng rồi đi.”

Tạ Cát Tường hỏi: “Đi lúc nào?”

“Lúc đó thời tiết rất đẹp, nắng trên đầu chói chang, chắc là qua giờ Tỵ rồi.”

Tạ Cát Tường gật đầu suy nghĩ.

Từ ngõ Thanh Mai đi đến chùa Kim Đỉnh trên núi Kim Đỉnh, đi bộ ít nhất phải mất hai canh giờ, nhưng nếu đi xe ngựa trong thành đến chân núi Kim Đỉnh thì chỉ cần một canh giờ.

Loại xe ngựa này chỉ cần ba văn tiền, cũng không quá đắt, Phúc thẩm lại là người rất tin vào Phật pháp cho nên thường xuyên đi dâng hương vì vậy không thể nào vì tiết kiệm chút tiền đồng này mà đi bộ.

Thời gian tử vong của Phúc thẩm, ước chừng là từ lúc đến núi Kim Đỉnh cho đến trước khi trời mưa lúc nửa đêm, không sai biệt lắm là chiều và tối hôm qua.

Tạ Cát Tường nghĩ đến đây, đột nhiên hỏi: “Vậy Nguyễn thúc đâu? Đêm qua có ở nhà không?”

Nghe Tạ Cát Tường hỏi đến cha mình, sắc mặt Nguyễn Liên Nhi đột biến.

“Ông ấy… ông ấy không có ở nhà.”

“Không ở nhà?”

“Cả đêm đều không ở?”

Nguyễn Liên Nhi im lặng một lát, cuối cùng mới mở miệng: “Đêm nào cũng không ở.” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc