Yến Kinh Khuê Sát

Chương 11

Trước Sau

break

Tạ Cát Tường đang định nói gì đó thì xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Nàng chỉ nghe thấy giọng của Triệu Hòa Trạch vang lên từ bên ngoài: “Tạ cô nương, Nguyễn cô nương, đã đến Cao Đào Ty rồi.”

Cao Đào Ty?

Tạ Cát Tường chưa kịp thắc mắc đã nhảy thẳng xuống xe ngựa, ngẩng đầu lên mới phát hiện đoàn người của họ đã đi thẳng vào một khoảng sân riêng của Đại Lý Tự.

Tường trắng ngói đen, lá trúc xào xạc.

Trên hiên cửa treo ba chữ lớn “Cao Đào Ty” lấp lánh ánh bạc, dường như chứa đựng hết thảy buồn vui của nhân gian.

Tạ Cát Tường hơi sững sờ, nàng không hề biết Đại Lý Tự còn có nơi gọi là Cao Đào Ty.

Lúc này, Triệu Thụy đang đứng dưới cổng. Khuôn mặt hắn thanh tú, dáng người cao thẳng trong bộ quan phục màu xanh biếc trên người lại toát lên mấy phần phiêu dật khiến người ta nhìn qua là không thể quên.

Hắn bình tĩnh nhìn Tạ Cát Tường, khóe môi hơi cong lên.

“Tạ cô nương, mời vào Cao Đào Ty.”

Tạ Cát Tường cụp mắt xuống, nàng đoán biết nơi này chắc là mới được lập ra ở Đại Lý Tự, còn lập ra vì chuyện gì thì quả thực không tiện đoán mò.

Triệu Thụy rất tự nhiên dẫn mấy người đi vào từ hiên cửa cổ kính, rồi gọi một giáo úy lại đăng ký cho những người ngoài này.

Tạ Cát Tường thấy vị giáo úy kia tuy mặc bộ quan phục màu xám chì bình thường, trên người cũng không có hoa văn đặc biệt, nhưng toàn thân lại toát ra vẻ lạnh lùng, đằng đằng sát khí.

Tạ Cát Tường trong lòng đã có suy đoán, nàng dẫn Nguyễn Liên Nhi đến chỗ nhà phụ ở cửa để ghi tên họ, địa chỉ, sau đó mới theo Triệu Thụy đi sâu vào Cao Đào Ty.

Càng đi vào trong, càng cảm nhận được bên trong quả là một thế giới khác.

Chỉ là sân trước vườn sau đều không kịp ngắm nghía, mấy vị giáo úy uy nghiêm kia đã dọa Nguyễn Liên Nhi sợ đến run cả người, co rúm lại sau lưng Tạ Cát Tường không dám hó hé.

Triệu Thụy bèn gật đầu với Triệu Hòa Trạch, rồi nói với Nguyễn Liên Nhi: “Nguyễn cô nương, từ hành lang này trở về sau chính là phòng để thi thể. Lần này vẫn chưa được sự đồng ý của người nhà nên chưa tiến hành khám nghiệm tử thi, còn xin cô suy nghĩ cho kỹ.”

Ở nhà hắn không nói nhưng cố tình đợi đến Cao Đào Ty mới nói để Nguyễn Liên Nhi thấy được nha môn nghiêm trang này rồi mới mở lời.

Nguyễn Liên Nhi trong lòng hoảng sợ, nhưng cũng thật sự có chút khó hiểu về cái chết của mẹ mình, liền run rẩy hỏi Tạ Cát Tường: “Cát Tường tỷ tỷ, tỷ nói… phải làm sao bây giờ?”

Tạ Cát Tường quay đầu nhìn nàng, thấy nàng tuy sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết không bỏ đi, bèn thấp giọng nói: “Nếu muội muốn điều tra rõ vì sao Phúc thẩm chết, ai là người hãm hại, thì vẫn nên đồng ý khám nghiệm tử thi.”

Nguyễn Liên Nhi khẽ “vâng” một tiếng, cúi đầu không nói thêm gì.

Gia đình hàng xóm này, người mẹ vừa đanh đá vừa cần mẫn dựa vào kỹ năng làm đậu hũ để gánh vác cuộc sống sinh hoạt cho cả nhà, con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, con trai chăm chỉ hiếu học, vốn là một gia đình vô cùng hạnh phúc.

Chỉ tiếc…

Chỉ tiếc chẳng may không có được một người cha tốt.

Phu quân của Phúc thẩm là Nguyễn Đại cả ngày lêu lổng bên ngoài không về nhà, có về cũng chỉ biết đòi tiền, nếu không được là động một chút lại đánh chửi, trừ mặt con trai là không đánh còn lại sống chết của vợ con ông ta cũng chẳng màng.

Bây giờ Phúc thẩm chết oan như vậy, ông ta cũng không thấy tăm hơi, chỉ có cô con gái nhỏ tuổi phải đứng ra giải oan cho mẹ.

Thật sự là vừa đáng giận vừa bạc tình.

Nhưng Nguyễn Liên Nhi tuy trong lòng sợ hãi lại không dám lơ là chút nào về cái chết oan của mẹ mình, chỉ suy nghĩ một lát rồi nói: “Muội đồng ý.”

Một khi đã quyết định, Triệu Thụy khẽ phất tay liền có một nữ giáo úy trẻ tuổi tiến lên, đi thẳng đến bên cạnh Nguyễn Liên Nhi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc