Yến Kinh Khuê Sát

Chương 12

Trước Sau

break

Đoàn người men theo hành lang bên trái tiến vào nhà phụ, trên đường đi rừng trúc rậm rạp che khuất tầm nhìn, khiến người ta không thấy rõ đường đi lối về.

Khoảng nửa nén hương sau, một căn nhà hẻo lánh lạ thường xuất hiện trước mắt. Vì là nơi lo việc tang lễ nên khu này trông vô cùng quạnh quẽ, ngay cả trên nhà cũng không treo bảng hiệu, chỉ treo qua loa hai chiếc đèn lồng trắng.

Họ vừa đến nơi, đã thấy Triệu Hòa Trạch mời một người nam tử trung niên cao gầy từ trong nhà ra, trông như vừa mới ngủ dậy.

“Sao giờ mới tới? Lề mề quá đấy.” Người nọ cụp mí mắt rồi liếc nhìn Triệu Thụy.

Triệu Thụy trước nay đối với người ngoài đều không có thái độ tốt, nếu có kẻ nào to gan chọc đến trước mặt hắn, phần lớn đều bị hộ vệ của hắn xử lý ngay lập tức, nhưng đối với người này, Triệu Thụy lại hiếm khi giải thích một câu.

“Người nhà không có ở nhà cho nên đành phải mời cô nương nhỏ tuổi đến, nàng đã đồng ý khám nghiệm tử thi rồi.”

Người nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, ông kéo lại chiếc áo bông, khom lưng đi đôi ủng ngắn vào chân, lúc này mới hét lên một tiếng: “Ân Tiểu Lục, mang giấy đồng ý khám nghiệm tử thi ra đây đưa cho người nhà xem qua.”

Một giọng nói trong trẻo đáp lại: “Sư phụ, con ra ngay.”

Dứt lời, một thiếu niên khoảng 17-18 tuổi từ trong nhà chạy ra, khuôn mặt thanh tú, môi hồng răng trắng, có vài phần nữ tính.

Thanh niên tên Ân Tiểu Lục trong tay cầm giấy đồng ý khám nghiệm tử thi, trước tiên hành lễ với Triệu Thụy và Triệu Hòa Trạch, sau đó nhìn thẳng về phía Nguyễn Liên Nhi: “Nguyễn cô nương, mời cô ký tên vào đây, nếu không biết chữ thì điểm chỉ cũng được, có thắc mắc gì cứ hỏi ta.”

Nguyễn Quế thường ngày đọc sách ở thư viện Thanh Sơn, về nhà cũng sẽ dạy cho tỷ tỷ, vì vậy Nguyễn Liên Nhi biết chữ.

Nàng nhận lấy tờ giấy sau đó đọc lướt qua một lượt, càng xem sắc mặt càng trắng bệch, cuối cùng cả người đều run lên.

“Tất cả những điều này đều phải làm sao? Muốn... mổ xẻ người ra sao?”

“Cô nương đừng sợ, nếu không làm cẩn thận thỏa đáng thì chúng ta cũng không tra ra được nguyên nhân cái chết của phu nhân, đúng không? Làm như vậy cũng là để trả lại công bằng cho người đã khuất.” Ân Tiểu Lục trông còn trẻ nhưng lại rất biết cách an ủi người khác.

Trong lúc Nguyễn Liên Nhi ký vào giấy, Tạ Cát Tường chào hỏi người nam tử trung niên.

Triệu Thụy tự mình giới thiệu: “Tạ cô nương, vị này là ngỗ tác hạng nhất của Cao Đào Ty chúng ta, Hình Cửu Niên Hình đại nhân. Còn vị này là cao thủ phá án mà bản quan đặc biệt mời đến, Tạ Cát Tường Tạ cô nương.”

Tạ Cát Tường đương nhiên không dám nhận danh xưng cao thủ phá án, nàng chắp tay với Hình Cửu Niên nói: “Hình đại nhân, ngài cứ gọi ta là Cát Tường được rồi.”

Đôi mắt tam giác cụp xuống của Hình Cửu Niên còn chẳng thèm nhìn Tạ Cát Tường, lại nói: “Tuổi còn trẻ mà ra vẻ lão làng quá nhỉ.”

Tạ Cát Tường hơi sững sờ, rồi thoáng chốc liền cười: “Tạ ơn Hình đại nhân đã khen.”

Thấy người nhà của người chết bên kia đã đồng ý khám nghiệm, Hình Cửu Niên liền lấy chìa khóa bên hông rồi đi vào trong phòng chuẩn bị.

Triệu Thụy ghé vào tai Tạ Cát Tường nói nhỏ: “Người này là ngỗ tác lợi hại nhất của Đại Lý Tự, do Hoàng Thượng tự mình phái tới, rất có bản lĩnh.”

Tạ Cát Tường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Bên kia vừa ký xong giấy tờ, Triệu Thụy liền nói: “Nguyễn cô nương sau khi gặp lệnh mẫu xong thì hãy ra phòng khách chờ một lát, vị đại nhân này sẽ ở cùng cô.”

Bên này vừa sắp xếp xong, đã nghe thấy tiếng Hình Cửu Niên gọi từ trong vọng ra: “Vào đi.”

Tạ Cát Tường cảm nhận rõ ràng cả người Nguyễn Liên Nhi run lên dữ dội.

Biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, Tạ Cát Tường vội nắm lấy tay Nguyễn Liên Nhi, bôi một chút dầu bạc hà dưới mũi cho nàng.

Nguyễn Liên Nhi cứ thế ngơ ngác bị nàng dìu vào phòng, vừa bước vào thì một luồng gió lành lạnh đã ập vào mặt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc