Bên trong rất rộng rãi, chỉ bày ba chiếc giường gỗ, hai góc trái phải đều đặt chậu băng để làm mát trong phòng.
Bốn phía đều là rừng trúc, nơi này vừa hay là một chỗ mát mẻ cho nên dùng làm nơi đặt thi thể là thích hợp nhất.
Trên chiếc giường gỗ ở phía trong cùng, Nguyễn Lâm thị đang yên lặng nằm trên đó.
Sắc mặt bà xanh trắng, người cũng hơi phù nề, đáng sợ hơn là trên mặt bị rạch một vết thương rất dài, lúc này trông càng thêm đỏ thẫm chói mắt.
Mái tóc dài được búi đơn giản trên đỉnh đầu, vẫn còn ướt sũng, lẫn không ít bùn cát dưới sông, trông rất bẩn thỉu.
Hình Cửu Niên đột nhiên mở miệng: “Cô nương lại gần xem, đây có phải là mẫu thân của cô, Nguyễn Lâm thị không?”
Nguyễn Liên Nhi lập tức bật khóc, nàng giãy giụa muốn lao về phía Nguyễn Lâm thị: “Mẫu thân ơi, mẫu thân!”
Nữ giáo úy kia vội túm chặt lấy nàng, không cho nàng tiến thêm một bước.
“Mẫu thân.” Nguyễn Liên Nhi không giãy ra được, chỉ có thể vươn tay ra níu lấy: "Là mẫu thân của ta, mẫu thân ơi người mở mắt ra nhìn con đi, nhìn con đi mà!”
“Mẫu thân ơi!” Nguyễn Liên Nhi gào khóc đến lạc cả giọng.
Tạ Cát Tường cũng ôm chặt lấy nàng, lặng lẽ an ủi.
Triệu Thụy liếc nhìn nữ giáo úy, nàng ta liền lập tức đỡ Nguyễn Liên Nhi lùi về sau, Tạ Cát Tường bèn nói: “Liên Nhi, muội ra ngoài chờ một lát, để cho mấy vị đại nhân cẩn thận kiểm tra, họ sẽ không để Phúc thẩm chết không rõ ràng đâu.”
Nguyễn Liên Nhi mặt đẫm nước mắt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, nàng mờ mịt gật đầu rồi cứ thế bị kéo ra khỏi phòng.
Đợi người vừa đi, Hình Cửu Niên lập tức nói: “Làm việc thôi.”
Lúc này trong phòng có tổng cộng năm người, đều là những người đã quen làm việc này nên cũng không cần kiêng dè gì.
Hình Cửu Niên dẫn Tiểu Lục mặc áo choàng vào, Tạ Cát Tường cũng lấy áo choàng của mình ra khoác lên người, nàng đội mũ lên đầu, che khẩu trang kín mũi miệng, xem như đã chuẩn bị xong xuôi.
Bộ dạng này của nàng, trông không khác gì Hình Cửu Niên.
Hình Cửu Niên hài lòng liếc nhìn nàng một cái, rồi nói với Triệu Thụy đang đứng cách đó không xa không gần: “Vị Cát Tường cô nương này còn chuyên nghiệp hơn ngươi nhiều, không để ý chuyện nhỏ nhặt như ngài.”
Tạ Cát Tường liếc nhìn Triệu Thụy, thấy hắn che kín mũi miệng, rất bất đắc dĩ nói: “Thế tử, hay là huynh ra ngoài chờ đi.”
Triệu Thụy có chút ưa sạch sẽ, lại càng nhạy cảm với các loại mùi hỗn tạp, căn bản không chịu đến gần.
Triệu Thụy lại lắc đầu: “Không cần, bắt đầu đi.”
Bất luận là Án Sát Sứ Ty hay Hình Bộ, Đại Lý Tự hay Nghi Loan Ty, quy trình khám nghiệm tử thi đều giống nhau.
Hình Cửu Niên là người khám chính, ông liền dẫn Tiểu Lục cùng nhau dâng hương cho người chết, đợi đến khi trên bàn thắp lên hai cây nến sáp ong, mới nói với Tiểu Lục: “Ngày mùng 8 tháng 4 năm Vĩnh Phong thứ tư, biên bản vụ án Nguyễn Lâm thị.”
Ông nói một câu, Tiểu Lục liền nhanh chóng ghi lại một câu.
Tạ Cát Tường không phải ngỗ tác, nàng chỉ đứng ở một bên khác, vừa cẩn thận xem xét vết thương trên người Nguyễn Lâm thị vừa âm thầm suy tính.
Hình Cửu Niên trước tiên chỉ vào mặt: “Phần mặt bên trái có vết xước, dài khoảng một tấc rưỡi, không phải do đao, thương hay búa rìu gây ra, có lẽ là do va phải đá núi.”
Nếu ông đã là ngỗ tác hạng nhất thì mắt nhìn và kinh nghiệm không cần phải bàn cãi, những vết thương ngoài da này liếc mắt một cái là biết.
Xem kỹ vết thương trên mặt xong, Hình Cửu Niên lại kiểm tra tứ chi. Trên người Nguyễn Lâm thị có nhiều vết xước, vì trong vết thương có đá vụn li ti cho nên dù đã bị ngâm dưới sông nhưng vẫn còn sót lại dấu vết mờ vì vậy cũng không khó xác định.
Ông đắn đo một lát rồi nói với Tiểu Lục: “Tứ chi có tổng cộng 18 vết thương đều do đá nhọn cọ xát, là do rơi từ trên cao xuống.”
Xem xong những thứ này, ông mới bắt đầu cẩn thận kiểm tra khuôn mặt của Nguyễn Lâm thị.
Vừa nhìn, ông lại hơi nhíu mày.
Chỉ thấy từng giọt máu loãng từ trong khoang mũi của Nguyễn Lâm thị từ từ chảy ra, mắt bà trợn trừng, dòng máu loãng ấy trông như nước mắt máu khiến người ta sợ hãi trong lòng.
Người ta nói chết oan thì không cam lòng, oán hận kéo dài.
Dòng máu loãng như nước mắt máu kia như đang kể lể rằng người chết vẫn chưa thể nhắm mắt.