Yến Kinh Khuê Sát

Chương 14

Trước Sau

break

Cảnh tượng này trông thật đáng sợ nhưng đối với một ngỗ tác đứng đầu đã làm quá nhiều lần mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

Hình Cửu Niên ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, thậm chí còn dùng một chiếc hộp gỗ nhỏ thu thập máu loãng trong khoang mũi của Nguyễn Lâm thị sau đó đưa lại gần ngọn nến để xem xét.

Nói là máu loãng nhưng thực chất màu máu không đậm, trong đó còn lẫn những mảnh vụn bùn cát và đá nhỏ, hoàn toàn không dễ thấy.

Hình Cửu Niên làm việc rất cẩn trọng, ông còn đặc biệt bảo Tạ Cát Tường cùng xem, rồi hỏi: “Cô nương thấy thế nào?”

Tạ Cát Tường ra hiệu cho Hình Cửu Niên ấn vào bụng Nguyễn Lâm thị, thấy không có dấu hiệu sưng to, bèn đắn đo nói: “Nếu chết đuối khi còn sống, điểm rõ ràng nhất là bụng sẽ sưng to. Nếu chẳng may rơi xuống nước thì bụng cũng sẽ hơi sưng, nhưng Nguyễn Lâm thị không có cả hai trạng thái này, chắc là bị ném xuống nước sau khi chết. Nhưng mà…”

Tạ Cát Tường lại có chút do dự: “Nhưng nếu bị ném xuống nước sau khi chết, trong miệng và mũi sẽ không có bọt nước, điều này không khớp với dấu vết trên người Nguyễn Lâm thị.”

Nàng cứ thế chậm rãi phân tích, tỏ ra rất am hiểu các thủ pháp khám nghiệm này, vừa nhìn đã biết là người đã đọc kỹ “Tẩy Oan Tập Lục”, chứ không phải kẻ không có kiến thức.

Hình Cửu Niên gật đầu, nói: “Cô nương không tệ.”

“Cô nói là chương về chết đuối nhưng đừng quên phía sau còn có chương về chết do bịt miệng mũi.”

Tạ Cát Tường bừng tỉnh ngộ: “Đa tạ Hình đại nhân, ta đã được chỉ giáo.”

Lúc này, Triệu Thụy đột nhiên lên tiếng: “Nói cách khác, Nguyễn Lâm thị bị người ta bịt miệng mũi cho đến chết rồi mới ném xuống vách núi? Do hôm qua Yến Kinh mưa lớn, nước sông Khai Dương chảy xiết nên mới cuốn thi thể Nguyễn Lâm thị đến bến tàu phía nam con sông?”

Triệu Thụy không phải cao thủ hình ngục thậm chí không xuất thân từ Án Sát Sứ Ty nhưng lời tổng kết đột ngột này của hắn lại hoàn toàn chính xác.

Ngay cả Hình Cửu Niên cũng không kìm được mà gật đầu: “Thiếu khanh nói rất phải.”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, thiếu khanh?

Nhưng mọi người còn chưa kịp nói thêm gì đã nghe bên ngoài phòng chứa xác đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ cài then của phòng chứa xác đã bị người ta một cước đá văng, vụn gỗ bắn ra tứ phía, suýt chút nữa văng trúng người Tạ Cát Tường đang đứng ở cuối giường.

Triệu Thụy tiến lên một bước, cổ tay xoay nhẹ kéo Tạ Cát Tường quay người lại, che chắn kỹ càng cho nàng ở sau lưng.

Tim Tạ Cát Tường khẽ nảy lên một nhịp theo động tác của hắn.

Bàn tay Triệu Thụy thon dài mà mạnh mẽ, lòng bàn tay mang theo hơi ấm tràn đầy sức sống, nắm chặt cổ tay nàng, ấm áp và đáng tin cậy.

Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, nàng hít sâu một hơi rồi  ép mình dời mắt sang kẻ vừa đến.

Còn chưa đợi Triệu Thụy mở lời, tên hung đồ to gan lớn mật kia đã tùy tiện la lối: “Ồ, Tả thiếu khanh đại nhân, sao có vụ án mà không gọi ta? Ngài có phải là quý nhân hay quên nên không nhớ Thôi quan đứng đầu của Đại Lý Tự này là ai rồi không?”

Quy định của Đại Tề rất nghiêm ngặt, đã là những người có tài năng chuyên môn mà không cần thi cử thì đều được ban cho chức quan và phẩm cấp tương xứng với tài năng.

Ví như các chuyên gia về hình ngục như ngỗ tác, thôi quan, lục sự đều được phân thành ba hạng, hạng nhất là cao nhất, phẩm cấp có thể từ thất phẩm đến chính lục phẩm, là quan gia đường đường chính chính.

Ví như Hình Cửu Niên, ông là ngỗ tác hạng nhất của tổng nha môn Hình Bộ, chức quan chính lục phẩm. Tuy không mấy nổi bật ở Yến Kinh quan lại nhiều như lông trâu, nhưng trong toàn bộ Tam Pháp Ty lại là một nhân vật lừng lẫy.

Vị Thôi quan đứng đầu mới đến này vừa mở miệng đã hung hăng như vậy, không chỉ chức quan khá cao mà chắc chắn cũng rất có tiếng tăm ở Tam Pháp Ty.

Suy cho cùng, Triệu Thụy, vị Tả thiếu khanh mới nhậm chức của Đại Lý Tự này là chính tứ phẩm, chỉ cao hơn hắn ta một chút mà thôi.

Triệu Thụy là ai chứ?

Hắn là thế tử Triệu vương mà ngay cả cha ruột cũng chẳng làm gì nổi. Tuy ngày thường lạnh lùng nhưng nếu có kẻ không biết điều gây sự ngay trước mặt, hắn tuyệt đối sẽ không làm như không thấy.

Quả nhiên, Tạ Cát Tường cảm thấy tay Triệu Thụy đang nắm tay mình siết chặt lại một chút, giọng nói trầm thấp quen thuộc kia chậm rãi vang lên.

“Phó đại nhân, không phải bản quan không mời ngài.” hắn nhấn rất mạnh chữ “mời” rồi nói tiếp: “Sáng sớm lúc phát hiện án mạng, bản quan đã cho người đi mời ngài đến hiện trường. Ngài không xuất hiện, bản quan đành phải tự mình đi. Đến khi người nhà tới nhận dạng, bản quan lại lần nữa cho người mời ngài cùng khám nghiệm tử thi, ngài cũng không có mặt.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc