Giọng Triệu Thụy dần trở nên lạnh băng: “Nếu Phó đại nhân không đảm đương nổi chức trách của Thôi quan đứng đầu này, thuộc hạ của bản quan có rất nhiều nhân tài, không phiền Phó đại nhân phải bận tâm.”
Hai câu này đã chặn họng vị Phó thôi quan kia.
Tạ Cát Tường hơi nghiêng người, tò mò nhìn ra cửa, nàng chỉ thấy một bóng người cao lớn đứng trước cánh cửa loang lổ của phòng chứa thit hể. Hắn mặc quan phục màu xanh lam đậm, mặt dài mắt nhỏ, trông không dễ chọc vào.
Hành động này của Tạ Cát Tường vừa hay bị Phó thôi quan mắt rất tinh nhìn thấy, hắn đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Chậc, xem ngươi tìm con nhỏ này thì làm được chuyện gì? Sợ là thấy xác chết sẽ khóc nhào vào lòng ngươi ấy chứ.”
Sắc mặt Triệu Thụy không đổi: “Có vào lòng bản quan hay không, đó là chuyện của bản quan và Tạ thôi quan.”
Mặt Tạ Cát Tường càng đỏ hơn, nàng đưa tay lén nhéo vào eo Triệu Thụy một cái.
Triệu Thụy: “…”
Triệu Thụy suýt nữa thì không giữ được vẻ mặt, đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, véo người không được véo eo, nhột chết đi được.
Phó thôi quan vừa nghe vậy liền biết Triệu Thụy đã quyết không dùng mình.
Hắn nhướng mày cười quái đản, ánh mắt đầy vẻ hiểm ác: “Lũ con ông cháu cha các ngươi thật đáng ghê tởm, mới vào đã ngồi lên công sức mười mấy năm vất vả của người khác. Chẳng trách ai cũng mắng là lũ chó mặc gấm, chỉ cần làm một con chó ngoan là có thể quan to hưởng lợi lộc, áo gấm mặc vào người. Ta cũng muốn xem, con nhỏ này có thể phá được vụ án gì!”
Lời này nghe thật khó chịu.
Ngay cả Tạ Cát Tường đang giận Triệu Thụy cũng không nhịn được muốn ra mặt bênh vực hắn vài câu.
Nhưng Triệu Thụy vẫn không buông tay, vững vàng che chắn cho nàng ở sau lưng.
“Phó đại nhân muốn bênh vực cho Lý đại nhân thì cũng nên đi hỏi xem tiền đồ của Lý đại nhân bây giờ ra sao. Cứ thế không phân trắng đen phải trái mà sỉ nhục mệnh quan triều đình, suy diễn thánh ý, thật không phải là bản tính của một Thôi quan hạng nhất chính lục phẩm.”
Sắc mặt vị Phó đại nhân kia biến đổi, hắn há miệng định nói gì đó, cũng nghe ra được ẩn ý trong lời Triệu Thụy. Thấy không có ai cho mình lối thoát, hắn đành hậm hực bỏ đi.
Đợi hắn vừa đi, giáo úy gác cửa liền nhanh chóng mang một tấm ván đến chặn lại khung cửa phòng chứa thi thể.
Triệu Thụy xoay người, nhẹ nhàng buông tay rồi huých nhẹ Tạ Cát Tường: “Đi làm việc đi.”
Tạ Cát Tường ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy ánh mắt hắn bình thản, thậm chí còn mang theo chút ý cười, lập tức nghĩ đến câu hắn vừa nói.
Ai thèm nhào vào lòng huynh chứ.
Tạ Cát Tường lườm hắn một cái, rồi lập tức quay lại bên cạnh Hình Cửu Niên để xem ông kiểm tra vết thương trên người Nguyễn Lâm thị.
Trong lúc Phó thôi quan làm loạn ở phòng chứa xác, Hình Cửu Niên suốt cả quá trình đều không thèm để ý đến hắn, vẫn ung dung khám nghiệm tử thi. Ông khám nghiệm rất có kinh nghiệm, tuy trong biên bản khám nghiệm có mục mổ tử thi và cũng sẽ nói trước với người nhà, nhưng nguyên nhân cái chết của Nguyễn Lâm thị đã quá rõ ràng, vì vậy không cần phải mổ nữa.
Lúc này, Hình Cửu Niên đã kết thúc lần kiểm tra tổng thể đầu tiên. Ông đứng dậy lau khô tay rồi gọi mọi người lại gần giường: “Cô xem chỗ này, trước khi chết bà ta đã nắm chặt thứ gì đó, khiến cho trên tay không chỉ có vết bầm và vết máu mà trong kẽ móng tay cũng có máu. Không phải của bà ta thì chính là của hung thủ.”
Tạ Cát Tường cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi tay của Phúc thẩm đầy vết thương.
Bà ấy buôn bán đồ ăn nên không để móng tay, ngày thường luôn sạch sẽ. Vậy mà lúc này, những kẽ móng tay loang lổ lại đầy bùn đất và máu, trông rất đáng thương.
“Khoan đã.” Tạ Cát Tường chỉ vào lòng bàn tay của Nguyễn Lâm thị: "Hình đại nhân, ngài xem chỗ này.”
Hình Cửu Niên cúi đầu nhìn, nói: “Chỗ này trên tay bà ta vì bị thương nghiêm trọng nên vết hoen tử thi rất rõ, vì vậy không nhìn ra được màu sắc ban đầu.”
Tạ Cát Tường nhìn những vệt màu đó, cứ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là gì.
Nhưng Hình Cửu Niên đã chuyển sang giai đoạn tiếp theo: “Nguyễn Lâm thị không trúng độc, nguyên nhân cái chết giống như lời đại nhân nói, bị bịt miệng mũi đến chết rồi bị ném xuống sông Khai Dương. Hôm qua bà ta có ra khỏi thành đi núi Kim Đỉnh, việc này có ghi chép của Hộ Thành Ty, hẳn là chết trên núi Kim Đỉnh rồi bị người ta ném xuống vách núi.”
Tạ Cát Tường bổ sung: “Ta và nhà họ Nguyễn vừa hay là hàng xóm, cũng quen biết Nguyễn Liên Nhi. Vừa rồi ta đã hỏi con bé, theo lời nàng nhớ lại, hôm qua Nguyễn Lâm thị khoảng giữa trưa đến chân núi Kim Đỉnh và định đi bộ lên núi, rồi đến chùa Kim Đỉnh thắp hương lễ Phật, thế nào cũng phải mất một canh giờ.”