Hình Cửu Niên đã làm ngỗ tác hơn hai mươi năm, lúc trẻ thì theo sư phụ, sau khi xuất sư thì tự mình lăn lộn. Ông đã hợp tác với biết bao nhiêu thôi quan, hạng người nào cũng có, nhưng duy chỉ có cô nương nhỏ này là đặc biệt, cứ cười hì hì mà đã tìm hiểu rõ ràng mọi chi tiết.
Tuy nói nàng quen biết người nhà nạn nhân, cũng biết chuyện nhà họ Nguyễn, nhưng vẫn cứ âm thầm lặng lẽ hỏi ra được đại khái tình hình.
Hình Cửu Niên tiếp lời nàng: “Như vậy, thời gian tử vong của Nguyễn Lâm thị có thể xác định là từ giữa trưa hôm qua đến trước khi trời mưa ban đêm.”
Có thể xác định là trước khi trời mưa, một là vì đêm qua mưa rào sấm chớp rất lớn, hơn nữa còn mưa suốt một đêm. Trên núi Kim Đỉnh ngoài chùa Kim Đỉnh nổi tiếng ra thì không còn nhà dân nào khác.
Hơn nữa, trận mưa lại rơi đúng vào trước giờ giới nghiêm ban đêm, dù có muốn gây án trong đêm mưa thì cũng không thể về thành trước giờ giới nghiêm. Dưới cơn mưa tầm tã như vậy, ở trong rừng rất nguy hiểm, Phúc thẩm sẽ không rời khỏi chùa Kim Đỉnh, hung thủ không thể nào gây án xong lại ướt sũng quay về chùa, trong rừng cũng không có chỗ trốn, nên khả năng gây án trong đêm mưa không lớn.
Thứ hai, trên người nạn nhân đã xuất hiện co cứng tử thi trên diện rộng. Dù đã ngâm trong sông một đêm nhưng tình trạng này không hề thuyên giảm. Theo kinh nghiệm của Hình Cửu Niên, co cứng tử thi thường xuất hiện sau khi chết khoảng một khắc đến ba canh giờ, sau đó khoảng hai đến ba canh giờ nữa sẽ lan ra toàn thân. Xét tình trạng của Nguyễn Lâm thị, bà ta chết vào khoảng lúc mặt trời lặn đêm qua.
Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ, nên Hình Cửu Niên chỉ đưa ra một khoảng thời gian ước chừng.
Triệu Thụy gật đầu, nhưng vẫn nói: “Cũng không thể vơ đũa cả nắm. Trên núi còn có chùa, trong chùa tăng nhân đông đảo. Nguyễn Lâm thị vốn định ở lại ăn chay trên núi, nếu xảy ra chuyện trong chùa rồi bị người ta ném xuống vách núi thì cũng không có gì lạ.”
Hình Cửu Niên trông có vẻ cà lơ phất phơ nhưng lại là người rất tinh tế. Ông gật đầu sau đó dẫn Ân Tiểu Lục quay lại trước giường giúp Nguyễn Lâm thị cẩn thận mặc lại xiêm y, rồi chải cho bà một búi tóc tròn đơn giản, lúc này mới xem như kết thúc việc khám nghiệm.
Cả nhóm ra khỏi phòng chứa thi thể, Tạ Cát Tường mới cởi chiếc áo khoác trên người ra, cất vào túi mang theo bên mình.
Triệu Thụy nói với Hình Cửu Niên: “Lần này đã làm phiền Hình đại nhân. Biên bản khám nghiệm tử thi của Nguyễn Lâm thị cần sao chép ngay hai bản, lát nữa đưa đến chính đường.”
Hình Cửu Niên hiểu là hắn muốn thẩm vấn Nguyễn Liên Nhi, bèn tùy ý xua tay: “Không cần bận tâm, mau đi làm việc đi.”
Nói xong, ông liền cùng Ân Tiểu Lục về phòng bên.
Tạ Cát Tường liếc nhìn Triệu Thụy: “Nguyễn Liên Nhi từ nhỏ đã bị đánh đập, rất sợ người lạ, nàng là một cô nương yếu đuối, lát nữa cứ để ta hỏi chuyện đi.”
Triệu Thụy không nói gì, nhưng lại hiếm khi cong môi cười: “Là ai nói không đi ấy nhỉ?”
Tạ Cát Tường khẽ cắn môi, rất ư là ngang ngược: “Ta nói đấy, thì sao nào? Tả thiếu khanh đại nhân không hài lòng à?”
Triệu Thụy: “Được rồi, đến chính đường thôi, ta nói không lại muội.”
Tạ Cát Tường nhướng mày cười.
Phía trước chính đường chính là nơi xử án của Cao Đào Ty, tất cả những gì một nha môn cần có, nơi này đều có đủ, chỉ là trong ngoài đều toát lên vẻ mới mẻ, tất cả đều là mới xây.
Tổng cộng có năm gian, ngoài đại đường ra, bên trái là phòng khách và nhã thất, bên phải là thư phòng. Nếu muốn gặp người ngoài, phần lớn đều ở đây.
Nguyễn Liên Nhi lúc này đang được một nữ giáo úy trông chừng, ngồi trong nhã thất dùng trà.
Nhưng vẻ mặt nàng như tro tàn, chỉ cầm chén trà trong tay chứ không hề uống một ngụm nào.
Tạ Cát Tường vừa bước vào, tiếng bước chân khe khẽ của nàng cũng làm cô bé giật mình, hoảng hốt đứng dậy nhìn sang.
“Cát Tường tỷ tỷ.”
Cô bé lại sắp khóc.
Tạ Cát Tường bước nhanh tới, nắm lấy tay cô bé: “Liên Nhi đừng sợ, bên kia xong rồi, Phúc thẩm vẫn nguyên vẹn, không phải mổ ra để khám nghiệm.”
Nhưng tâm trí Nguyễn Liên Nhi đã chẳng còn đặt ở chuyện này, nàng lắp bắp hỏi: “Mẫu thân của muội... bà ấy chết như thế nào?”
Tạ Cát Tường thở dài: “Phúc thẩm bị người ta hãm hại.”
Bị người ta hãm hại!
Sắc mặt Nguyễn Liên Nhi trắng bệch trong nháy mắt, nàng lảo đảo lùi lại hai bước rồi ngã phịch xuống ghế.
Qua đôi đồng tử không ngừng dao động của nàng, Tạ Cát Tường nhìn thấy nỗi hoài nghi sâu sắc.
Triệu Thụy dĩ nhiên cũng nhìn ra điều đó.
“Nguyễn cô nương, lệnh đường có thù oán với ai không?”
Đôi tay Nguyễn Liên Nhi run lên, chén trà vừa cầm vang lên một tiếng “choang” rồi rơi xuống đất, lăn một vòng trên tấm thảm màu trơn, để lại một vệt nước loang lổ.
“Ta không biết.” Nguyễn Liên Nhi cúi đầu, nỉ non.
Triệu Thụy lạnh lùng nói: “Không, cô biết.”