Bị giọng nói của Triệu Thụy dọa cho một phen, Nguyễn Liên Nhi suýt nữa thì quên cả khóc.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giọng nói dịu dàng lạ thường: “Liên Nhi, muội phải nói thật, có như vậy thì Triệu đại nhân mới có thể nhanh chóng tìm được manh mối đột phá, điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Phúc thẩm.”
“Chẳng lẽ muội muốn Phúc thẩm cứ mãi nằm trong phòng lạnh lẽo, không thể khâm liệm an táng hay sao?”
Lời nói của Tạ Cát Tường tuy mềm mỏng, nhưng từng chữ như búa gõ vào trái tim Nguyễn Liên Nhi. Trước mặt là vị quan gia lạnh lùng, bên cạnh là vị giáo úy nghiêm nghị, lại thêm những lời khuyên giải của Tạ Cát Tường, nàng lập tức sụp đổ.
“Cha muội… Cha muội ông ấy…”
Nguyễn Liên Nhi khóc không thành tiếng.
Mẹ ruột đột nhiên bị người ta sát hại, thi thể ngâm trong dòng nước lạnh băng, mà người nàng nghi ngờ nhất lại chính là cha ruột của mình.
Đối với một thiếu nữ, đây chẳng khác nào một đòn giáng kép.
Nguyễn Liên Nhi vừa dứt lời, trong phòng bỗng chốc yên lặng.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng vỗ lưng Nguyễn Liên Nhi, ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Thụy. Nàng chưa bao giờ thấy dáng vẻ của Triệu Thụy khi làm việc, lúc này đây khi nhìn hắn nghiêm túc đĩnh đạc thì nàng mới phát hiện ra hắn lại nghiêm nghị đến lạ thường.
Chỉ thấy Triệu Thụy trầm tư một lát rồi nói vài câu với Triệu Hòa Trạch, Triệu Hòa Trạch liền xoay người lui ra ngoài.
Tạ Cát Tường quay đầu lại, thấy Nguyễn Liên Nhi đã bình tĩnh hơn một chút, mới tiếp tục nói: “Tuy Nguyễn thúc quả thật không phải người cha tốt, nhưng dẫu sao cũng là vợ chồng từ thuở nghèo khó với Phúc thẩm, tình cảm vẫn còn đó chứ.”
Nhưng Nguyễn Liên Nhi lại tái mặt lắc đầu: “Cha muội đối với mẹ muội làm gì có tình cảm gì? Nếu nói là tình cảm, cũng chỉ có mẹ muội đối với ông ấy mà thôi.”
Triệu Thụy để ý thấy, mỗi lần Nguyễn Liên Nhi nhắc đến những từ như “cha”, "phụ thân”, lời nói của nàng đều ngập ngừng một chút, dường như những từ đó thốt ra từ miệng nàng lại gian nan như vậy.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường nhìn nhau, bất giác cùng gật đầu. Hiển nhiên, cả hai đều biết rất rõ câu chuyện của nhà họ Nguyễn.
Tạ Cát Tường biết chuyện là vì đã làm hàng xóm hơn một năm nay, còn Triệu Thụy chắc chắn là ngay khi Nguyễn Lâm thị vừa được nhận dạng, hắn đã lập tức cho người điều tra rõ bối cảnh của bà.
Có thể thấy, Cao Đào Ty này quả thật rất nhiều người giỏi.
Chuyện nhà họ Nguyễn nói trắng ra đều là chuyện trong nhà.
Thời trẻ, cha mẹ Nguyễn Đại kinh doanh một tiệm đậu hũ ở cạnh ngõ Ngô Đồng. Vì cha Nguyễn có tay nghề làm đậu hũ rất ngon, còn mạ Nguyễn lại là người hiền lành, nên việc làm ăn luôn rất phát đạt.
Bọn họ đã buôn bán ở ngõ Ngô Đồng gần mười năm, cuối cùng cũng mua được một căn nhà có sân trong ở gần ngõ Thanh Mai.
Sức khỏe của mẹ Nguyễn không được tốt lắm, mãi mà không có con. Ấy vậy mà sau khi an cư ở ngõ Thanh Mai lại đột nhiên có tin vui.
Có thể nói là song hỷ lâm môn.
Đứa bé này chính là Nguyễn Đại.
Cha mẹ đã chờ đợi hắn gần mười năm, từ đó về sau cũng không thể có thêm đứa con nào khác, bởi vậy, họ cưng chiều con hết mực, đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Nguyễn Đại từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, nhưng vì cha mẹ không hề trách mắng nên hắn ngày càng quá quắt. Đến trường được mấy hôm đã đánh nhau với bạn học, cuối cùng cũng chẳng học hành gì nữa, suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng.
Đến khi mười mấy tuổi, hắn lại theo đám bạn xấu đến sòng bạc, từ đó sa đà vào không thể cứu vãn.
Cha mẹ Nguyễn Đại vì hắn mà buồn rầu. Vô công rồi nghề thì cũng thôi đi, đằng này lại dính vào cờ bạc, cả gia đình này coi như xong.
Hai vợ chồng không biết xoay xở thế nào, cuối cùng lại mua một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi về, nói là làm con dâu nuôi từ bé cho con trai mình.
Người con dâu nuôi từ bé này chính là Phúc thẩm.
Cha mẹ Nguyễn Đại suốt ngày đầu tắt mặt tối ở tiệm đậu hũ nên không trông nom được Nguyễn Đại. Trong nhà đột nhiên có thêm một người vợ có thể quán xuyến, quả thật có thể trông chừng hắn.
Có lẽ là vì thấy người vợ này mới mẻ, cũng có thể là do Nguyễn Lâm thị quản quá chặt, dần dần, Nguyễn Đại thế mà thật sự không đến sòng bạc nữa, thậm chí còn theo Nguyễn Lâm thị ra tiệm đậu hũ phụ giúp.
Khoảng thời gian đó là những ngày hạnh phúc nhất của nhà họ Nguyễn.