Khi Nguyễn Đại mười lăm tuổi, Nguyễn Lâm thị mang thai, lần lượt sinh ra Nguyễn Liên Nhi và Nguyễn Quế. Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng nhà họ Nguyễn sẽ tiếp tục hạnh phúc như vậy, cha Nguyễn bất ngờ bị ngã trọng thương, mấy ngày sau liền qua đời, mà mẹ Nguyễn cũng vì thế mà ngã bệnh, không lâu sau cũng đi theo chồng.
Lúc này Nguyễn Liên Nhi mới ba tuổi, Nguyễn Quế vẫn là đứa bé còn ẵm ngửa. Ngay khi mọi người đều cho rằng Nguyễn Đại có thể tỉnh ngộ để chăm sóc vợ con thì Nguyễn Lâm thị lại là người kế thừa tiệm đậu hũ, vất vả lo toan cho cuộc sống sinh hoạt của cả nhà.
Nếu chỉ như vậy, cuộc sống cũng có thể trôi qua.
Thế nhưng Nguyễn Đại lại một lần nữa bước chân vào sòng bạc, từ đó những ngày hạnh phúc một đi không trở lại, ngay cả tiệm đậu hũ dùng để mưu sinh cũng bị bán đi để gán nợ.
Vì vậy, nhà họ Nguyễn mới sa sút đến ngày nay.
Bởi vì những chuyện này hàng xóm láng giềng đều biết, nó gần như đã trở thành tấm gương xấu để dạy dỗ trẻ con trong xóm, ngay cả Tạ Cát Tường, một người hàng xóm mới chuyển đến một năm cũng đều biết.
Chuyện sau đó mọi người đều có thể đoán được. Nguyễn Đại suốt ngày không về nhà, Phúc thẩm chỉ có thể ở nhà làm đậu hũ rồi gánh đi bán, dựa vào sự cần cù vất vả để nuôi sống cả gia đình.
Sau đó vì con trai quá thông minh, bà còn cố gắng cho cậu đi học.
Tuy học viện Thanh Sơn chỉ cần thi đỗ là có thể được miễn giảm học phí, nhưng giấy mực bút sách đều tốn không ít tiền. Vì con trai, Nguyễn Lâm thị lại càng thức khuya dậy sớm. Vì bà có khuôn mặt nổi bật, giữa con ngõ Ngô Đồng ảm đạm trông như một đóa mẫu đơn kiều diễm, nên dần dần có những lời đồn không hay.
Nguyễn Đại lại càng không về nhà.
Xem ra, Nguyễn Đại cũng có khả năng đã giết Nguyễn Lâm thị.
Rốt cuộc, một người đàn bà thanh danh không tốt, lại bị nghi là đã cho hắn đội nón xanh, hắn không cần thiết phải giữ lại để người đời tiếp tục cười nhạo.
Nhưng sự thật có đúng như vậy không?
Vụ án thật sự đơn giản và rõ ràng đến thế sao?
Ánh mắt Tạ Cát Tường chậm rãi dừng trên khuôn mặt Nguyễn Liên Nhi, trong phút chốc, suy nghĩ của nàng dao động.
Không, không phải.
Nguyễn Lâm thị vẫn chưa đến mức hoa tàn ít bướm, lại rất cần cù, mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào một mình bà. Nguyễn Đại giết bà rồi, sau này lấy đâu ra tiền để cờ bạc rượu chè?
Điều Tạ Cát Tường nghĩ tới, Triệu Thụy đương nhiên cũng có thể nghĩ đến.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã xâu chuỗi lại tất cả những chuyện vụn vặt này. Tạ Cát Tường nhìn Nguyễn Liên Nhi khẽ chau mày, vẻ mặt bi thương, cũng chỉ có thể thở dài.
“Liên Nhi, tại sao muội lại nói dối?” Tạ Cát Tường hỏi.
Nguyễn Liên Nhi mờ mịt nhìn Tạ Cát Tường: “Cát Tường tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy?”
Tạ Cát Tường thở dài, nhưng trên mặt lại không có thêm biểu cảm nào khác.
Khuôn mặt tròn của nàng luôn tươi cười, vừa thân thiện lại đáng yêu, nhưng Tạ Cát Tường ngồi bên cạnh Nguyễn Liên Nhi lúc này, trên mặt đã sớm không còn ý cười.
Ngay cả giọng nói cũng mang theo chút trầm thấp, không còn nhẹ nhàng trong trẻo như ngày thường.
Nàng nghiêm túc nhìn Nguyễn Liên Nhi, chăm chú nhìn vết thương trên trán cô bé, sau đó liền lấy thuốc từ trong lòng ra, nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng.
“Tỷ biết Nguyễn thúc thỉnh thoảng về nhà sẽ đánh muội. Vết thương trên trán muội hôm kia vẫn chưa có, có phải là hôm qua Nguyễn Đại đã về nhà không?”
Nếu hôm qua Nguyễn Đại đã về nhà, vậy tại sao Nguyễn Liên Nhi lại nói dối?
Vừa rồi trên xe ngựa, Nguyễn Liên Nhi một mực khẳng định Nguyễn Đại đã lâu không về nhà.
“Nếu Nguyễn thúc vẫn luôn không về nhà, vậy ai đã đánh muội, chẳng lẽ là Nguyễn Quế hôm qua đột nhiên về nhà?”
Nguyễn Liên Nhi lập tức ngậm chặt miệng, đôi mắt nàng hơi lồi ra, mạch máu trên cổ phập phồng, như thể bị ai bóp chặt cổ họng, vừa ngây dại vừa kinh hoàng.
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo thường ngày của Tạ Cát Tường giờ phút này lại sắc như dao, đâm thẳng vào tim nàng, khiến máu trong người như tuôn trào ra hết.
Nguyễn Liên Nhi há miệng, khuôn mặt tái nhợt nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng mới lắp bắp khóc thành tiếng: “Muội không cố ý, muội không muốn nói dối… Muội chỉ là… muội chỉ là sợ hãi…”
Nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng mẹ, quen nhìn thấy cảnh mẹ vì gia đình mà vất vả nhẫn nhục, trong lòng luôn oán hận người cha ích kỷ lạnh lùng.
Bây giờ mẹ đã chết, cha lại nghiện cờ bạc, một cô nương sắp đến tuổi cập kê như nàng sẽ phải đối mặt với vận mệnh thế nào đây?