Tiếng thở dài của Tạ Cát Tường phảng phất niềm thương cảm vô hạn, khiến Nguyễn Liên Nhi càng khóc nức nở hơn.
“Cha… Cha muội nói muốn bán muội.”
“Một tháng trước, ông ấy đột nhiên trở về, nói muội đã lớn, ở nhà cũng chỉ là gánh nặng, chi bằng bán đi đổi lấy ít tiền cũng để cho cha mẹ sống dễ chịu hơn một chút.”
“May mà, may mà mẫu thân muội không đồng ý, bà nói nếu ông ấy dám bán muội thì sau này sẽ không cho ông ấy một đồng nào nữa.”
Nguyễn Liên Nhi nức nở nói, nàng tủi thân vô cùng, tiếng “cha” ấy như muốn xé rách cổ họng mà tuôn ra cùng máu thịt, khiến người nghe phải rùng mình.
Cha nàng đối với nàng không có tình phụ tử, người duy nhất có thể bảo vệ nàng là mẹ cũng đã chết. Nếu cha nàng không phải hung thủ, sau khi lo xong tang sự, rất có thể nàng sẽ bị bán đi.
Tạ Cát Tường lập tức hiểu ra, có lẽ đối với Nguyễn Liên Nhi mà nói, việc cha là hung thủ giết mẹ lại là kết quả tốt nhất.
Tạ Cát Tường không vội nhìn chằm chằm vào nàng, mà nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Tỷ hiểu, tỷ hiểu cả mà, muội cứ từ từ nói.”
Việc Nguyễn Liên Nhi ban đầu nói dối cũng có thể giải thích nhưng bây giờ nàng không thể tiếp tục lừa gạt được nữa.
Nguyễn Liên Nhi dần bình tĩnh lại, giọng nói cũng ổn định hơn: “Mẫu thân muội… Mẫu thân muội hôm qua đi từ buổi sáng, bà mang theo lương khô, cũng nói tối không về nhà, muội cũng không để ý.”
“Buổi chiều muội vẫn luôn đãi đậu nành. Tỷ tỷ cũng biết, trong nhà có bao nhiêu đậu phải làm, đậu nành nếu không làm cho sạch sẽ thì không được, muội phải nhặt hết hạt hỏng ra, chỉ sợ người khác ăn vào đau bụng, vì vậy việc này phải làm rất cẩn thận.”
Nguyễn Liên Nhi tiếp tục nói: “Muội làm suốt cả buổi chiều, đợi đến khi đãi sạch đậu nành, lại dùng nước trong ngâm xong, muội liền chuẩn bị nấu chút mì sợi, ăn tạm cho qua bữa tối.”
Bởi vì có một người cha chỉ biết đòi tiền và một người em trai muốn đi học, cuộc sống của Nguyễn Liên Nhi vô cùng kham khổ.
Nhưng cả nhà ở bên nhau, dù sao cũng tốt hơn là tách ra. Nguyễn Liên Nhi từ nhỏ tính tình đã mềm mỏng, chưa bao giờ kêu ca về những gì mình phải trả giá.
Cha quanh năm không ở nhà, đối với nàng ngược lại là chuyện tốt.
“Lúc ở nhà một mình, thật ra rất tốt, sân lớn như vậy chỉ có mình muội, muốn làm gì thì làm.”
Nguyễn Liên Nhi ngẩng đầu nhìn Tạ Cát Tường, khóe môi hơi nhếch lên: “Thỉnh thoảng gọi Cát Tường tỷ tỷ ra cửa nói chuyện, cũng rất vui.”
Thiếu nữ gầy gò như chiếc lá khô mùa thu này, niềm vui duy nhất trong đời có lẽ chỉ là một mình ngồi trong sân nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngày qua ngày.
Nguyễn Liên Nhi nói: “Nhưng ông ấy đã trở về.”
Giọng nàng trầm xuống: “Cha muội không biết làm sao đột nhiên về nhà, trước tiên hỏi muội mẹ đi đâu, muội nói mẹ đi dâng hương, sau đó cha muội liền cười nhạo, nói mẹ muội sợ là ra ngoài hẹn hò với người tình.”
Nguyễn Liên Nhi cau mày, giọng điệu càng thêm nặng nề: "Muội nghe không quen ông ấy bôi nhọ mẫu thân như vậy, trong lòng tức giận liền cãi lại ông ấy vài câu, thế là ông ấy nổi giận.”
“Cát Tường tỷ tỷ cũng thấy rồi đó, ông ấy hễ nổi giận là muội lại ra nông nỗi này.” Nguyễn Liên Nhi nhàn nhạt nói: "Sớm đã quen rồi.”
Đối với cha mình, trong giọng nói của Nguyễn Liên Nhi có một sự căm hận khó tả.
“Nhưng ông ấy vội lấy tiền trong nhà, cũng không đánh muội nhiều, xô đẩy một lát rồi định đi. Muội không cho ông ấy cầm tiền đi, nếu không tháng sau Quế đệ sẽ không có tiền đóng học phí, nhưng ông ấy không thèm để ý.”
Nguyễn Liên Nhi ngẩng đầu lên, nói với Tạ Cát Tường: “Cát Tường tỷ tỷ, tỷ đoán xem cha muội muốn đi làm gì?”
Tạ Cát Tường nghiêm túc nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nguyễn Liên Nhi đột nhiên cười.
Nàng cười rất thoải mái, nhưng nước mắt nơi khóe mi lại lã chã rơi.
“Ông ấy nói, Hồng Táo của ông ấy muốn ra khỏi thành xem hát, ông ấy phải đi cùng nàng, nếu chậm trễ Hồng Táo sẽ không đợi ông ấy nữa.”
Hồng Táo?
Tạ Cát Tường nhíu mày, nàng còn chưa kịp nhìn sang Triệu Thụy thì đã nghe thấy ngoài cửa có một giọng nói to và vang vọng truyền vào: “Tô Hồng Táo là một danh ca nổi tiếng ở ngõ Hương Cần.”
(苏红枣 đây là tên chữ Hán của nhân vật Tô Hồng Táo.)