Yến Kinh Khuê Sát

Chương 20

Trước Sau

break

Dứt lời, một người nam tử cao lớn vạm vỡ đẩy cửa bước vào.

Hắn mặc bộ trang phục màu xanh lam, cơ bắp cuồn cuộn làm bộ y phục căng cứng như sắp rách. Thêm vào đó là bộ râu quai nón rậm rạp, mày mắt toát ra vẻ hung tợn khiến người khác không dám nhìn thẳng, trông vô cùng đáng sợ.

Hắn vừa bước vào, cả căn phòng lập tức im phăng phắc.

Hắn cũng chẳng hề quan tâm mà tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Triệu Thụy: “Triệu đại nhân, hạ quan đến chào ngài.”

Lời này tuy rất lễ phép, lại còn pha chút thân quen gần gũi, nhưng giọng hắn lại oang oang, âm thanh thì thô lỗ, khiến Nguyễn Liên Nhi bất giác run lên.

Không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.

Nhưng Triệu Thụy đến mày cũng không nhíu lấy một cái, nói với hắn: “Bạch đại nhân, lần này mời ngài đến, đã làm phiền ngài rồi.”

Thấy Tạ Cát Tường và Nguyễn Liên Nhi đều đồng loạt nhìn sang, Triệu Thụy giới thiệu: “Vị này là nhất đẳng lục văn của Cao Đào Ty, Bạch Đồ, Bạch đại nhân.”

Lục văn là một chức quan khá đặc biệt trong hình ngục, vừa thuộc biên chế quan lại chính thức, nhưng ngày thường lại không cần trực ở nha môn. Họ có thể là thư lại chuyên ghi chép hồ sơ, cũng có thể là một loại nhân tài đặc biệt khác – Bách Hiểu Sinh.

Vị Bạch Đồ đại nhân này trông chẳng khác nào người bán hàng thịt ngoài chợ, chẳng giống thư lại hay Bách Hiểu Sinh chút nào.

Nhưng chỉ bằng câu nói vừa rồi của hắn, Tạ Cát Tường đã biết hắn chắc chắn là một Bách Hiểu Sinh không gì không biết.

“Bạch đại nhân, ngài có thể nói rõ hơn về Tô Hồng Táo kia được không?”

Bạch Đồ hơi sững lại, rồi phá lên cười ha hả: “Cả Đại Lý Tự đều đồn rằng Triệu đại nhân say mê một tiểu cô nương õng ẹo, bị mê hoặc đến mất trí, kiên quyết mời tiểu cô nương về bày vẽ cho oai.”

Bạch Đồ dừng lại, thu bớt nụ cười: “Chuyện ma quỷ ngớ ngẩn như vậy, sao lại có người tin được chứ?”

Lời này vừa nói ra đã khiến người nghe vô cùng dễ chịu.

Hắn không khen một lời nào, nhưng ý tứ lại cho thấy Tạ Cát Tường quả thực còn giỏi hơn cả những quan chức ở đây.

Tạ Cát Tường đứng dậy chắp tay: “Bạch đại nhân có lễ.”

Bạch Đồ cũng đứng dậy đáp lễ: “Tạ tiểu thư có lễ.”

Được rồi, đến cả tên người ta mà hắn cũng đã hỏi thăm rõ ràng, thảo nào lại là nhất đẳng lục văn.

Hai người ngồi xuống, Bạch Đồ cũng không nói nhảm nữa. Hắn liếc qua Nguyễn Liên Nhi đang run lẩy bẩy một cách gần như không thể nhận ra, rồi lúc mở miệng lần nữa đã cố ý hạ thấp giọng.

“Ngõ Hương Cần là nơi thế nào chắc không cần hạ quan nói nhiều,” Bạch Đồ chậm rãi kể: "Nhưng ngoài những lầu xanh treo đèn lồng chính quy, ngõ Hương Cần còn có rất nhiều cửa ngầm, điều này chắc là mọi người cũng biết.”

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường đều không lên tiếng.

Bạch Đồ râu ria xồm xoàm, cũng không biết rốt cuộc bao nhiêu tuổi, nhưng hắn vừa mở miệng, Tạ Cát Tường liền biết hắn chắc chắn là một người có kinh nghiệm dày dặn.

Hắn hoàn toàn không nhìn về phía Triệu Thụy hay Tạ Cát Tường, mà lại hướng ánh mắt về phía Nguyễn Liên Nhi.

“Nguyễn cô nương, ta xin hỏi một câu, cha của cô nương có một nhân tình ở ngõ Hương Cần, cô nương có biết người đó là một người ở chốn lầu xanh không?”

Mặt Nguyễn Liên Nhi trắng bệch, nàng run lên không ngừng, một câu cũng không nói nên lời.

Thật ra ở ngõ Hương Cần không phải ai cũng là kỹ nữ, vẫn có một số quả phụ thật sự không còn nơi nào để đi bèn thuê những căn nhà ở đó. Họ chuyên làm người giúp việc cho các kỹ nữ để kiếm sống qua ngày.

Nguyễn Liên Nhi làm sao từng đến ngõ Hương Cần được? Nàng gần như chẳng mấy khi ra khỏi nhà.

Nghe Bạch Đồ nói vậy, sắc mặt nàng vô cùng khó coi.

“Ta không biết, ta thật sự không biết.” Nguyễn Liên Nhi cúi đầu lau nước mắt: "Ta vẫn luôn cho rằng nàng ấy là một người phụ nữ đáng thương.”

Những người dân bình thường không bao giờ đến ngõ Hương Cần, chỉ những nhà giàu có một chút mới biết đến nơi này. Vì vậy, Hồng Táo mà Nguyễn Đại suốt ngày nhắc đến, cả nhà họ Nguyễn trên dưới đều cho rằng đó là một quả phụ số khổ thật.

Ánh mắt của mọi người trong phòng đều vô tình dừng lại trên người Nguyễn Liên Nhi.

Lần này nàng không nói dối.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc