Yến Kinh Khuê Sát

Chương 21

Trước Sau

break

Nguyễn Liên Nhi chỉ nhìn Bạch Đồ, có chút nghi ngờ nói: “Cha ta… cha ta thường nói muốn cưới nàng ấy về nhà, bảo rằng dù không làm chính thất thì về làm thiếp cũng được, cả nhà vui vẻ hòa thuận thì tốt biết mấy.”

Lời này nghe thật khiến người ta buồn nôn.

Ngay cả một người ngoài như Tạ Cát Tường cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, nói gì là Phúc thẩm. Bà còn là người đã bầu bạn với Nguyễn Đại từ thuở nhỏ, thay ông ta hiếu thuận cha mẹ, nuôi dạy con cái, vất vả chăm lo cho cả gia đình.

Nếu có kẻ nào dám nói với Cát Tường những lời như vậy, e rằng nàng đã chẳng ngại cho hắn một bạt tai, bảo hắn cút đi cho xa đừng làm bẩn tai mình.

Giọng Nguyễn Liên Nhi rất nhỏ, nhưng vẫn tiếp tục: “Chuyện này hàng xóm láng giềng đều biết, vốn dĩ cha ta có tật cờ bạc, mười năm trước thiếu một món nợ lớn, xưởng đậu hũ trong nhà suýt nữa thì tan hoang. Sau đó cha ta ở nhà một thời gian, cũng không biết làm thế nào mà quen được người đàn bà kia, rồi dần dần không về nhà nữa.”

Giọng Nguyễn Liên Nhi đều đều: “Ông ấy không về nhà, thật ra lại tốt hơn. Quế đệ có thể yên ổn học hành, hai mẹ con ta cũng không cần lo bị đánh đập. Chỉ là ông ấy đòi tiền không ít, trong nhà có hơi chật vật, nhưng như vậy vẫn sống được.”

Với một người cha như vậy, e rằng Nguyễn Liên Nhi chỉ mong ông ta chết quách ở bên ngoài.

Triều Đại Tề cũng không phải không cho phép lập nữ hộ, hơn nữa Nguyễn Quế cũng sắp 15 tuổi, chẳng mấy năm nữa là có thể gánh vác gia đình. Mẹ con nhà họ Nguyễn có ông ta hay không cũng chẳng sao.

Vì vậy, việc ông ta tìm một người đàn bà mới ở bên ngoài, ngoài việc Phúc thẩm thỉnh thoảng đau lòng, âm thầm rơi lệ, thì hai đứa con đều có thể chấp nhận được.

Nhưng Nguyễn Đại không thể đưa người đàn bà đó về nhà.

Giọng Nguyễn Liên Nhi run rẩy: “Mấy năm đầu còn đỡ, nhưng về sau… về sau cha ta như bị ma ám, cứ nói Tô Hồng Táo tính tình hiền lành rồi nhất quyết đòi nạp về làm chị em với mẹ ta.”

Đừng thấy Phúc thẩm không hó hé gì về chuyện ông ta ngoại tình, cái nhà này ông ta thích về thì về, không thì thôi, nhưng nếu có ai muốn phá hoại gia đình này thì đừng có mơ.

Nước mắt Nguyễn Liên Nhi chảy dài trên má: “Mẹ ta lúc đó nổi điên, đuổi đánh cha ta qua hai con phố. Lúc ấy Cát Tường tỷ tỷ vẫn chưa dọn đến nên không thấy cảnh đó.”

“Đó là lần đầu tiên cha ta bị mẹ ta đánh, ông ấy chạy đi ba tháng không dám về nhà. Sau này có lẽ thật sự hết tiền tiêu, bị người đàn bà kia đuổi về, mới lại mặt dày mang một chuỗi phật châu chẳng biết làm bằng gì đến cửa rồi cầu xin mẹ ta tha thứ. Sau đó cũng không dám nhắc lại chuyện nạp thiếp nữa.”

Chuyện của gia đình này đúng là có thể dựng thành một vở tuồng.

Nguyễn Liên Nhi nói xong, im lặng một lát: “Hôm qua cha ta trở về, đột nhiên nói muốn cùng Tô Hồng Táo đi xem hát, ta liền thấy nghi ngờ. Nghe cha ta nói nàng ấy cũng có một căn nhà ở ngõ Hương Cần, sao cha ta lại có thể đi cùng người ta? Mà còn đi vội vàng như vậy?”

Nguyễn Liên Nhi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Thụy: “Triệu đại nhân, Cát Tường tỷ tỷ, còn có vị này… Bạch đại nhân.”

Nàng gắng gượng đứng dậy: "bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Cầu các vị nhất định phải làm chủ cho mẹ ta, Tô Hồng Táo muốn vào cửa không thành nên mới có ý định sát hại người, nhất định là nàng đã giết mẹ ta!”

Nàng vừa nói, nước mắt vừa không ngừng tuôn rơi, dường như muốn hợp thành dòng sông Khai Dương đã nuốt chửng mẹ nàng, róc rách không ngừng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc