Vụ án này, thực ra cũng không phức tạp.
Nguyễn Lâm thị hôm qua đi dâng hương, bị người ta sát hại trên núi, trước là bịt miệng cho đến chết sau đó đẩy xuống vách núi nhằm hủy đi chứng cứ.
Nếu không có trận mưa lớn đêm qua khiến thi thể rơi xuống vực sâu thì có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không ai phát hiện. Nhưng trời xanh có mắt, mưa lớn ập đến, thi thể Nguyễn Lâm thị bị cuốn vào sông Khai Dương, theo dòng nước xiết trôi vào kênh đào, cuối cùng bị mắc lại ở cọc cầu của bến tàu.
Nhưng cũng vì mưa lớn nên rất nhiều chứng cứ đã bị cuốn trôi, hiện giờ chỉ có thể dựa vào thời gian tử vong mơ hồ, vết thương trên người nạn nhân và lời khai của người nhà để phá giải vụ án.
Điều khiến Triệu Thụy không ngờ tới là, một gia đình bình thường lại có nhiều câu chuyện bí mật đến vậy.
Nguyễn Liên Nhi trông có vẻ yếu đuối nhưng ngay từ đầu đã cố tình bôi nhọ cha mình, chỉ vì ông ta muốn bán nàng.
Một người bạc tình với vợ con như vậy, có thể bán con gái mình đến nơi nào?
Cho nên khi Nguyễn Liên Nhi nghe nói Hồng Táo là gái lầu xanh, sắc mặt mới khó coi đến thế.
Có một khoảnh khắc, Tạ Cát Tường cảm thấy vô cùng thương xót cho nàng.
Nhưng lúc này, nàng không phải là Cát Tường tỷ tỷ hàng xóm, nàng là người được Triệu thiếu khanh đại nhân đặc biệt mời đến. Nàng phải giữ vững lý trí của mình, không để tình cảm chi phối.
Tạ Cát Tường hít một hơi thật sâu, tiến lên đỡ Nguyễn Liên Nhi dậy, nói: “Đứng lên rồi nói.”
Đợi Nguyễn Liên Nhi ngồi lại ngay ngắn, Triệu Thụy mới lên tiếng: “Ngay khi điều tra rõ thân phận của Nguyễn Lâm thị, ta đã phái người đến ngõ Hương Cần, chỉ là nơi đó phức tạp, nhà cửa lộn xộn cho nên cần chút thời gian mới có thể tìm được Tô Hồng Táo và Nguyễn Đại.”
Triệu Thụy ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa, sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng, nhưng lời nói ra lại có lực: “Nếu thật sự là một trong hai người họ hoặc cả hai cùng nhau sát hại mẫu thân ngươi, bản quan nhất định sẽ trả lại công bằng cho bà ấy.”
“Lưới trời lồng lộng, pháp luật nghiêm minh, tuyệt không để người vô tội chết oan, cũng tuyệt không để kẻ ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Giờ khắc này, ánh mắt Tạ Cát Tường không kìm được mà hướng về phía Triệu Thụy.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhận ra Triệu Thụy đã thực sự trưởng thành. Hắn đã là một thiếu khanh Đại Lý Tự đầu đội trời chân đạp đất, một vị quan đường đường chính chính, chứ không còn là Thụy ca ca hay làm mặt quỷ, hay cõng nàng chạy khắp núi đồi thuở niên thiếu nữa.
Nàng không hiểu sao, trong lòng vừa mất mát lại vừa vui mừng, quả thực là khó diễn tả.
Thật ra như vậy cũng tốt, Tạ Cát Tường nghĩ, con người rồi sẽ lớn lên, họ đều không thể sống mãi trong quá khứ.
Lúc này, tuy ánh mắt Triệu Thụy hướng về phía Nguyễn Liên Nhi, nhưng thực chất người hắn đang nhìn lại là Tạ Cát Tường đang ngồi ở bên cạnh.
Mấy câu nói đó, hắn đã muốn nói với nàng từ rất lâu rồi.
Một năm qua, Hắn ở Nghi Loan Ty liều mạng như vậy, bất chấp tất cả để lập công, cũng chỉ vì tất cả những gì của ngày hôm nay.
Giống như hắn đã nói.
Lưới trời lồng lộng, pháp luật nghiêm minh, chỉ khi hoàn toàn khoác lên mình bộ quần áo màu xanh thẳm này, họ mới có khả năng tiếp cận được chân tướng sự việc năm đó.
Máu đổ nơi cửa chợ năm ấy, vĩnh viễn không thể chảy oan.
Đúng lúc này, ánh mắt Tạ Cát Tường giao nhau với hắn.
Nàng có một đôi mắt hạnh đáng yêu lạ thường, khi cười khóe mắt hơi cong lên, tựa như một vầng trăng thượng huyền xinh đẹp, khiến lòng người bình yên trở lại.
Nhưng lúc này Tạ Cát Tường không cười, đôi mắt hạnh luôn ánh lên ý cười của nàng, giờ phút này lại đang mờ mịt nhìn hắn.
Ánh mắt ấy có hoài niệm, có đau đớn, có oán hận, và cả sự khó nói không thể tan đi.
Nếu kẻ cầm đao lại chính là thần linh ở trên cao, vậy công bằng làm sao lấy lại, oan khuất làm sao rửa sạch?
Tạ Cát Tường không biết, nàng cảm thấy Triệu Thụy cũng không có cách nào tốt hơn.
Nhưng Triệu Thụy lúc này lại gật đầu với nàng một cách gần như không thể nhìn thấy.
Chiếc cằm kiên nghị của hắn gật nhẹ hai cái rồi nhanh chóng dừng lại, theo sau đó là ánh mắt kiên định.
Hắn đang nói với nàng: Hãy tin ta.