Nguyễn Liên Nhi cầu xin như vậy cũng là chuyện bình thường.
Đợi mọi người ngồi xuống lần nữa, Bạch Đồ lại lên tiếng: “Nguyễn cô nương, hôm nay ở sườn núi nhà họ Ninh ngoài thành đúng là có kịch dân gian, nếu Tô Hồng Táo thật sự muốn đi xem hát thì cũng không phải là không có khả năng.”
Hắn vừa nói vậy, ánh mắt Nguyễn Liên Nhi lập tức thay đổi.
Nàng bất lực nhìn Tạ Cát Tường, nói: “Cát Tường tỷ tỷ, vậy mẫu thân muội rốt cuộc…”
Nguyễn Lâm thị rốt cuộc là do ai hại chết?
Tạ Cát Tường vỗ vỗ tay nàng, nói: “Vẫn phải đợi các vị đại nhân điều tra trở về mới biết được.”
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, chẳng mấy chốc, một vị giáo úy trẻ tuổi cao lớn vội vàng bước vào, ghé tai Triệu Thụy nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt Triệu Thụy không đổi, hắn nói: “Biết rồi.”
Nói xong, Triệu Thụy đứng dậy nhìn về phía Nguyễn Liên Nhi: “Nguyễn cô nương, giáo úy đã tìm thấy Tô Hồng Táo và phụ thân cô ở ngõ Hương Cần, bổn quan sẽ qua đó xác minh, cô cứ yên tâm về nhà chờ tin tức.”
Triệu Thụy ra lệnh cho nữ giáo úy bên cạnh nàng: “Hạ Uyển Thu, ngươi cùng Tô Thần bảo vệ Nguyễn cô nương và đệ đệ của cô ấy.”
Tạ Cát Tường liếc nhìn nữ giáo úy có vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng kia, thầm nghĩ tên nàng nghe cũng hay thật.
Trong lúc nói chuyện, Tạ Cát Tường đỡ Nguyễn Liên Nhi đứng dậy rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc này sân trước đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, chiếc nhỏ hơn ở phía trước là dành cho Nguyễn Liên Nhi. Nguyễn Liên Nhi lên xe, quay đầu lại nhìn Tạ Cát Tường một cái.
Nàng rất ít khi nhìn người ta chằm chằm như vậy.
Nhưng lúc này, nàng cũng chẳng còn bận tâm nhiều đến thế: “Tỷ tỷ, ta tin tỷ.”
Tạ Cát Tường thầm thở dài trong lòng, nhưng vẫn gật đầu: “Ta sẽ cố hết sức.”
Sau khi chiếc xe ngựa đầu tiên lăn bánh, Tạ Cát Tường được Triệu Thụy đỡ lên chiếc thứ hai.
Nhưng nàng vừa bước lên, ngẩng đầu đã thấy Hình Cửu Niên và Ân Tiểu Lục đang ngồi trong xe, họ chán nản đến ngẩn người.
Lòng Tạ Cát Tường trầm xuống: “Có án mạng sao?”
Đến ngõ Hương Cần điều tra, chẳng qua chỉ là lục soát nhà Tô Hồng Táo, hỏi han xem nàng ta và Nguyễn Đại ở đâu lúc án mạng xảy ra, đâu cần phải mang theo cả ngỗ tác.
Nàng vừa ngồi vững, xe ngựa đã vọt đi như diều đứt dây.
Tạ Cát Tường nghe thấy giọng Bạch Đồ từ bên ngoài vọng vào: “Thứ lỗi, thứ lỗi, quất roi chưa chuẩn.”
Hình Cửu Niên quen biết Bạch Đồ, nghe thấy giọng hắn liền cười lên một tiếng quái gở, quay đầu nói với Tạ Cát Tường: “Xảy ra chuyện rồi, đại nhân chưa nói rõ, đợi đến ngõ Hương Cần sẽ biết.”
Tạ Cát Tường gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Thảo nào vừa rồi vị giáo úy vào báo tin không nói lớn mà lại bẩm báo trực tiếp với Triệu Thụy, xem ra chuyện này có liên quan đến vụ án của Nguyễn Lâm thị.
Tạ Cát Tường nhíu mày, cảm thấy vụ án này càng lúc càng khó đoán.
Hình Cửu Niên thấy nàng có chút ủ dột, lại nảy sinh lòng yêu mến tài năng, hiếm khi mở miệng dạy bảo vài câu: “Nha đầu, ta thấy cô cũng từng học qua cách xét xử án ngục, chỉ là tuổi còn trẻ chưa có kinh nghiệm nhiều nên dễ bị rối trí.”
Tạ Cát Tường giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Hình Cửu Niên.
Nhưng Hình Cửu Niên lại không nhìn nàng, chỉ cụp cặp mắt tam giác ủ rũ xuống, nhìn vào chiếc túi da hươu trong tay.
Bên trong đều là đồ nghề kiếm cơm của ông.
Hình Cửu Niên nói tiếp: “Vụ án hôm nay trông có vẻ rất kỳ quái, một phụ nhân bình thường đột nhiên chết ở nơi hoang dã, còn trượng phu của bà ta thì lại đang ân ái với nhân tình ở ngõ Hương Cần, lại luôn muốn nạp người này làm thiếp. Nếu là người thường nhìn vào, chắc chắn sẽ cho rằng Nguyễn Lâm thị bị hai kẻ này hại chết.”
Tạ Cát Tường bất giác gật đầu.
Nàng tuy thông minh, từ nhỏ đã theo phụ thân học thuật phá án, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu cô nương 18 tuổi. Vụ án của Nguyễn Lâm thị là vụ án đầu tiên nàng tiếp nhận, khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
Mà một khi căng thẳng sẽ dễ suy nghĩ quá nhiều, cũng dễ đi vào ngõ cụt.
Hình Cửu Niên đột nhiên cười, tướng mạo của ông, ngay cả cười cũng trông như đang khóc, nhưng Tạ Cát Tường lại nhìn ra được vài phần hiền từ trên khuôn mặt ấy.