Hình Cửu Niên nói: “Phá án, quan trọng nhất vẫn là chứng cứ. Dựa trên chứng cứ đầy đủ, bóc tách từng lớp để tái hiện lại vụ án là có thể tìm ra chân tướng sự việc. Câu chuyện từ miệng người nhà, có lẽ cũng chỉ là câu chuyện mà thôi. Bất kể thế nào, chúng ta vẫn phải đi theo chứng cứ, con đường đó mới có thể đi đến cùng.”
Tạ Cát Tường hít một hơi thật sâu, khắc ghi lời ông nói vào lòng: “Đa tạ tiền bối, ta hiểu rồi.”
Bất kể vụ án trông phức tạp đến đâu, nói cho cùng, vẫn phải dựa vào chứng cứ để nói chuyện.
Xe ngựa vừa đến đầu ngõ Hương Cần, Tạ Cát Tường liền nhìn thấy Nguyễn Quế.
Chàng thiếu niên hôm qua mới bị trật chân, mặt trắng bệch ngồi ở đầu ngõ, vẻ mặt căng thẳng nhìn vào bên trong.
Vừa rồi ở ngõ Thanh Mai, Triệu Thụy đã gặp qua Nguyễn Quế cho nên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra. Hắn bèn thúc ngựa đến bên xe, gõ hai cái vào cửa sổ: “Quan hệ giữa Nguyễn Quế và Nguyễn Đại thế nào?”
Nguyễn Quế rõ ràng biết nơi nào để tìm phụ thân, cũng biết ngõ Hương Cần ở đâu, hắn chắc chắn không giống Nguyễn Liên Nhi, hoàn toàn không biết gì về nơi này.
Tạ Cát Tường khẽ đáp: “Tính tình Nguyễn Đại không tốt lắm, đánh vợ chửi con chưa bao giờ nương tay, nhưng đối với người con trai tương lai có thể sẽ rất có tiền đồ này thì lại đánh ít hơn. Đa số thời điểm đều là vì con trai muốn che chở cho mẫu thân và tỷ tỷ nên mới bị đánh, nhưng ta gần như chưa từng thấy qua.”
Trước đó Nguyễn Liên Nhi cũng đã nói, Nguyễn Đại không dám đánh vào mặt Nguyễn Quế, nếu trên mặt có vết thương thì tương lai sẽ không thể đi thi khoa cử.
Triệu Thụy nói: “Ừm, biết rồi, chúng ta qua nói chuyện với Nguyễn Quế một câu.”
Xe ngựa dừng lại ở đầu ngõ Hương Cần.
Lúc này đúng vào giữa trưa cũng là thời khắc đẹp nhất nhất trong ngày. Ngõ Hương Cần, nơi chuyên làm ăn về đêm, lúc này vắng tanh không một bóng người.
Nguyễn Quế một mình ngồi ở đầu ngõ, có lẽ vì đi bộ quá lâu, làm vết thương ở chân hắn thêm đau, hắn không ngừng xoa mắt cá chân, trông đặc biệt gầy yếu.
Triệu Thụy xuống ngựa, đích thân đến đỡ Tạ Cát Tường xuống xe, những người khác đều ở lại tại chỗ, không cùng hành động.
Tạ Cát Tường đi đến trước mặt Nguyễn Quế, ngửi thấy một mùi rượu thuốc. Nàng cúi đầu nhìn mắt cá chân của Nguyễn Quế được quấn một vòng vải bông, chắc là đã bôi thuốc.
“Quế đệ, sao đệ không vào trong?”
Vừa mới chia tay ở ngõ Thanh Mai, Nguyễn Liên Nhi đã bảo Nguyễn Quế đến tìm phụ thân, vậy mà gần một canh giờ đã trôi qua, hắn vẫn ngồi đây không nhúc nhích.
Nguyễn Quế bị phơi nắng đến môi trắng bệch, hắn ngẩng đầu, trong thoáng chốc có chút hoảng hốt.
“Cát Tường… Cát Tường tỷ?”
Tạ Cát Tường xua tay với Triệu Thụy, Triệu Thụy hiểu ý, cho người mang nước ấm đến cho Nguyễn Quế giải khát.
Nguyễn Quế ừng ực uống hết nửa bình nước, lúc này mới run rẩy đứng dậy: “Đệ đến tìm phụ thân nhưng đến ngõ Hương Cần mới phát hiện đệ không biết ông ấy ở đâu. Ngõ nhỏ ở đây vừa loạn vừa phức tạp, đệ đi vào một vòng liền lạc đường, đành phải ra đầu ngõ ngồi chờ.”
Vẻ mặt Nguyễn Quế đau buồn: “Cát Tường tỷ, tỷ tỷ của đệ đâu rồi?”
So với Nguyễn Liên Nhi không được học hành, hắn nói chuyện văn nhã hơn nhiều.
Tạ Cát Tường nói: “Tỷ tỷ của đệ đã về nhà chờ rồi, đệ cũng về đi, chuyện sau này cứ giao cho quan phủ là được.”
Nguyễn Quế lặng lẽ nhìn Triệu Thụy, không nói gì.
Hắn chẳng qua chỉ là một thiếu niên, không lớn không nhỏ, trông vẫn là một đứa trẻ nhưng đã có thể tự mình quyết định.
Nhìn thấy vị quan gia này dẫn theo cả một đội quan sai, hắn cũng có chút hoảng loạn: “Có phải… có phải liên quan đến phụ thân ta không? Không phải phụ thân hại mẫu thân đệ đâu, hôm qua ông ấy đã về nhà rồi.”
Giọng Nguyễn Quế run lên.
Hắn quả thật rất thông minh, chỉ nhìn trận thế này đã có thể đoán ra được tám chín phần.
Tạ Cát Tường không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói thẳng: “Quan phủ sẽ điều tra rõ ràng, Quế đệ về nhà chờ đi, tỷ tỷ của đệ đang rất sợ hãi.”
Nguyễn Quế im lặng.
Hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Triệu Thụy, cuối cùng cũng không nói thêm gì: “Làm phiền đại nhân.”
Triệu Thụy gọi một giáo úy tới bảo hắn cưỡi ngựa đưa Nguyễn Quế về nhà, sau đó lại đỡ Tạ Cát Tường lên xe ngựa, tiếp tục tiến vào ngõ Hương Cần.