Yến Kinh Khuê Sát

Chương 25

Trước Sau

break

Ngõ Hương Cần còn phức tạp hơn trong tưởng tượng, nhà cửa san sát, ngõ nhỏ chằng chịt, thảo nào nha dịch phải mất nửa ngày mới tìm được chỗ ở của Tô Hồng Táo.

Nhưng chuyến đi này của họ lại thuận lợi, không chút nào trì trệ.

Hình Cửu Niên thấy Tạ Cát Tường tò mò, liền nói: “Lần này Triệu đại nhân mời cả tiểu Bạch nên mới thuận lợi như vậy.”

Tạ Cát Tường liền hiểu ra, Bạch Đồ chắc chắn là một lục sự cực kỳ lợi hại của Đại Lý Tự.

Xe ngựa men theo những con ngõ sâu hun hút của ngõ Hương Cần, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại trước một sân viện có phần vắng tanh.

Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời trên cao chói chang. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua những tán cây ngô đồng lác đác trong ngõ, nhảy nhót trên khuôn mặt tròn xinh xắn của Tạ Cát Tường.

Triệu Thụy quay đầu nhìn nàng, lại phát hiện ánh mắt nàng đang tò mò dán vào chiếc đèn lồng hồng đang đung đưa trước cửa nhà Tô Hồng Táo.

Triệu Thụy còn chưa kịp nói gì, Bạch Đồ đã cứ thế chen vào giữa hai người họ: “Tạ tiểu thư chưa thấy bao giờ phải không, đây là đèn lồng hồng đặc trưng của các kỹ viện chui. Ban đêm nếu đến ngõ Hương Cần này một chuyến, đèn lồng có thể sáng rực cả một vùng, khỏi phải nói là hoành tráng đến mức nào.”

Tạ Cát Tường: “…”

Triệu Thụy lạnh lùng liếc Bạch Đồ một cái, vung tay, dùng cây quạt không biết đã xuất hiện trong tay từ lúc nào chống vào eo Tạ Cát Tường, đưa nàng xoay về hướng khác.

“Nửa canh giờ trước, giáo úy tìm được nhà họ Tô, gõ cửa không ai trả lời, sợ hai người bỏ trốn nên đã trực tiếp xông vào, nào ngờ…”

Triệu Hòa Trạch tiến lên một bước đẩy cổng lớn ra, Triệu Thụy dẫn Tạ Cát Tường vào nhà họ Tô.

Nhà của Tô Hồng Táo cũng không khác gì những căn nhà ở ngõ Thanh Mai, chỉ là ở cửa có thêm một phòng gác, bên trong có một bộ bàn ghế, trông cũng ra dáng phết.

Triệu Thụy ở Nghi Loan Ty cũng đã được một hai năm, rất rành rẽ những mánh khóe ở đây: “Tuy là kỹ viện chui, nhưng Tô Hồng Táo cũng khá có tiếng, nghe nói làm ăn rất tốt, trước cửa thường xuyên có xe ngựa dừng lại, đến đây phần lớn đều là người giàu có. Nơi này chính là chỗ cho người hầu tạm nghỉ ngơi.”

Tạ Cát Tường liếc qua, phát hiện bàn ghế bên trong đều rất sạch sẽ, bèn nghi ngờ hỏi: “Không phải nàng ta làm nhân tình cho Nguyễn Đại sao?”

Câu này biết trả lời thế nào đây?

Triệu Thụy suy nghĩ một lát mới giải thích: “Công việc chính vẫn phải làm chứ.”

Tạ Cát Tường: “…?”

Tạ Cát Tường ngập ngừng hỏi: “Nàng ta vẫn còn làm…?”

Những từ đó, nàng thật sự không tiện nói ra.

Triệu Thụy im lặng gật đầu: “Lúc đó giáo úy tiến vào nhà họ Tô, phát hiện bên trong rất yên tĩnh, không có tiếng người. Muội xem, nhà chính có tổng cộng ba gian, gian phía tây là nơi Tô Hồng Táo dùng để làm việc, còn gian phía đông là nơi thường ngày nàng ta và Nguyễn Đại cùng sinh hoạt. Lúc đó hai người đều ở gian phía đông, trông có vẻ vẫn đang ngủ say.”

Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “trông có vẻ”.

Triệu Thụy không xuất thân từ quan hình ngục chuyên nghiệp, nhưng những người có thể vào Nghi Loan Ty thì không có kẻ bất tài. Hắn còn trẻ mà đã vào được Nghi Loan Ty, lăn lộn trong đó hơn hai năm, đủ thấy năng lực hơn người.

Thế tử Triệu vương có lẽ không giỏi suy luận bằng Tạ Cát Tường, cũng không có kinh nghiệm lão luyện như Hình Cửu Niên, nhưng trí nhớ của hắn lại vô cùng xuất sắc, những vụ án cấp dưới bẩm báo lên, hắn gần như nghe qua là không quên.

Ngay lúc Tạ Cát Tường đang chăm chú lắng nghe, gian phòng phía đông truyền đến một trận khóc thét: “A! Phu quân! Phu quân sao chàng lại chết thế này! Chàng nói với ta một câu đi mà.”

Lòng Tạ Cát Tường trầm xuống.

Người có thể được Tô Hồng Táo gọi là phu quân, không phải Nguyễn Đại thì còn có thể là ai?

Nguyễn Đại vậy mà đã chết rồi? 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc