Tạ Cát Tường cũng không ngờ,cuộc nói chuyện giữa mình và Triệu Thụy lại bị nha đầu Liên Nhi nhà bên cạnh nghe thấy.
Nàng hơi khó hiểu nhưng vẫn đỡ Nguyễn Liên Nhi dậy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại liên lụy đến cả Phúc thẩm?”
Nhưng Nguyễn Liên Nhi chỉ mải khóc, hoàn toàn không nghe thấy lời Tạ Cát Tường nói.
“Muội nói đi chứ! Mẫu thân muội bị làm sao? Muốn đòi công đạo gì?”
Nguyễn Liên Nhi run rẩy đứng dậy, khóc thét lên: “Cát Tường tỷ tỷ, mẫu thân muội chết rồi, mẫu thân muội chết rồi!”
Bởi vì thường xuyên bị đánh đập, ngày thường nàng lúc nào cũng rụt rè sợ sệt, chẳng dám to tiếng với ai, khàn cả giọng đến thế này quả thật là lần đầu tiên Cát Tường được thấy.
Tạ Cát Tường thấy Nguyễn Liên Nhi gần như suy sụp, nói năng cũng lộn xộn, bèn ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy. Nàng không nói gì, nhưng ánh mắt đầy vẻ dò hỏi của nàng đã khiến Triệu Thụy hiểu ngay lập tức.
Triệu Thụy khẽ gật đầu, nói với Tạ Cát Tường: “Qua điều tra, thi thể được phát hiện ở bến tàu Nam Giao sáng nay chính là Nguyễn Lâm thị, nhà số 17 ngõ Thanh Mai.”
Lòng Tạ Cát Tường chấn động, nếu người chết là Phúc thẩm, vậy thì những suy luận vừa rồi của nàng đều hoàn toàn chính xác.
Nàng vừa định nói gì đó thì lại nghe tiếng than khóc từ Nguyễn Liên Nhi đang được mình đỡ bên cạnh. Thân hình nhỏ gầy của nàng không ngừng run rẩy, tựa như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến cùng cực.
“Đó là mẫu thân muội, mẫu thân muội chết rồi, muội không còn mẫu thân nữa, hu hu hu!” Liên Nhi khóc đến không thở ra hơi.
Tạ Cát Tường khẽ thở dài, gọi Hà Mạn Nương lại dìu Nguyễn Liên Nhi ngồi xuống chiếc ghế mây, lúc này mới lấy khăn lau mặt cho cô bé: “Muội đừng vội, đợi tỷ hỏi một câu đã.”
Nếu là người khác, Tạ Cát Tường chắc chắn sẽ không hỏi đến chuyện của hình ngục nhưng Nguyễn Liên Nhi không phải người khác, Phúc thẩm cũng không phải người khác.
(Giải thích: Tên của mẹ Nguyễn Liên Nhi là Lâm Phúc lấy cha của Nguyễn Liên Nhi họ Nguyễn nên theo thời cổ đại sẽ gọi họ chồng gộp chung và đặt trước họ của vợ và thêm thị ở cuối nên đôi khi tên Lâm Phúc sẽ được gọi là Nguyễn Lâm thị.)
Triệu Thụy lớn lên cùng nàng, chỉ cần một ánh mắt là biết nàng đang đắn đo điều gì. Thấy nàng hơi cúi mi, tay bất giác mân mê chiếc túi gấm thêu hình bướm vờn hoa mẫu đơn bên hông, hắn liền biết lòng nàng đang dao động.
Như vậy rất tốt.
Triệu Thụy cúi đầu uống trà nhằm che đi ý cười bên môi.
Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn lại lạnh lùng như cũ dường như nụ cười ấy chẳng qua chỉ như đóa phù dung sớm nở tối tàn, ẩn mình trong đêm đen vô tận chưa bao giờ hé lộ trước mặt người khác.
“Cũng không cần Tạ tiểu thư phải hỏi, hôm nay bản quan đến đây chính là để mời Tạ tiểu thư đến Đại Lý Tự hỗ trợ bản quan phá án.” Hắn chỉ vào Nguyễn Liên Nhi: "Người chết chính là mẫu thân của vị Nguyễn cô nương đây, Nguyễn Lâm thị, lần này cũng phải mời nàng ấy đến Đại Lý Tự nhận dạng.”
Nguyễn Liên Nhi vừa trải qua nỗi đau mất mẹ, mẹ nàng lại chết một cách oan uổng, nàng đâu còn tâm trí nào mà cân nhắc đúng sai trong đó.
Nếu Thế tử đã đích thân đến mời Cát Tường tỷ tỷ, vậy thì Cát Tường tỷ tỷ nhất định có thể điều tra rõ oan khuất cho mẹ nàng. Nghĩ vậy, nàng lập tức quỳ xuống.
“Cát Tường tỷ tỷ, cầu xin tỷ, cầu xin tỷ hãy giúp muội.”
Thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, khóc trông như một đóa hoa tàn úa khiến người ta vô cùng đau lòng.
Trong lòng Tạ Cát Tường nhất thời vô cùng bối rối.
Nàng biết mình không nên mềm lòng nhưng khi đối diện với đôi mắt sưng đỏ của Nguyễn Liên Nhi, nàng lại không thể thốt ra lời từ chối.
Triệu Thụy không cho nàng bất kỳ cơ hội do dự nào, nhanh chóng quyết định: “Hay là chúng ta đến Đại Lý Tự xem xét trước một phen? Ngỗ tác vẫn đang chờ ở nghĩa trang và chưa tiến hành khám nghiệm tử thi, chỉ đợi bản quan dẫn người đến.”
Tạ Cát Tường vừa nghe đến hai chữ “khám nghiệm tử thi”, lòng lại càng thêm dao động.
Lúc này, Hà Mạn Nương khẽ đẩy nàng một cái: “Đi sớm về sớm.”
Lần này, câu nói đó đã đẩy bật cánh cửa lòng của nàng.
Tạ Cát Tường lúc này mới hạ quyết tâm.