Yến Kinh Khuê Sát

Chương 7

Trước Sau

break

Thấy Tạ Cát Tường không thèm để ý đến mình, Triệu Thụy cũng không giả vờ đáng thương nữa, hắn chuyển chủ đề nói sang chuyện buổi sáng.

“Sáng nay ở bến tàu, Tạ muội muội chắc cũng đã thấy vụ án mạng đó, ta đến đây lần này chính là để mời muội ra tay giúp đỡ.”

Tạ Cát Tường quay người lại, nghiêm túc nhìn về phía Triệu Thụy.

Nàng vốn có dáng vẻ đáng yêu, dễ mến, nhưng khi sa sầm mặt lại thì đến cả Thế tử phủ Triệu vương người người đều phải kiêng dè cũng bất giác run sợ.

Tạ Cát Tường nhìn chằm chằm vào hắn, đôi môi đỏ khẽ mở: “Không đi.”

Triệu Thụy có lẽ cũng biết vì sao nàng từ chối, hắn cũng không khuyên nhiều, chỉ nói: “Vậy muội có thể kể lại chuyện sáng nay thoáng nhìn đã thấy được những chi tiết gì không, để ta có chút manh mối.”

Nếu chỉ là kể lại, Tạ Cát Tường cũng không từ chối.

Nàng hỏi: “Vụ án này do Thế tử chủ trì sao?”

Triệu Thụy vẫn luôn làm việc ở Nghi Loan Ty, chữ quan tứ phẩm Yến Kinh trấn phủ sứ, được xem là một trong những người có tiền đồ nhất trong đám con cháu nhà quan lại.

Nhưng nghe nói chức vụ này của hắn hoàn toàn là do Hoàng Thượng thương nhớ Hiếu Túc Hoàng hậu đã mất sớm, ngày thường hắn căn bản không đến Cẩm Y Vệ làm việc, nên cũng khá lơ là chểnh mảng.

Sao lại chưa từng nghe nói Cẩm Y Vệ cũng muốn nhúng tay vào chuyện của Hộ Thành Ty và Hình Bộ?

Triệu Thụy nghe câu hỏi của Tạ Cát Tường, chỉ nói: “Vốn không cần phải xen vào, nhưng từ hôm nay trở đi thì phải nhọc lòng rồi.”

Tạ Cát Tường không hỏi nhiều.

Nàng mím đôi môi anh đào ửng đỏ, cụp mắt xuống: “Ta là nể mặt Thục thẩm mới chỉ điểm cho huynh vài câu.”

Thục thẩm chính là mẫu thân của Triệu Thụy.

Triệu Thụy vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay nói: “Xin Tạ tiên sinh chỉ điểm, tiểu sinh xin lắng nghe lời chỉ dạy.”

Tạ Cát Tường không đùa cợt với hắn, mà rất nghiêm túc: “Nạn nhân khoảng 30 đến 40 tuổi, cao năm thước, gia cảnh bình thường, có lẽ sống ở vùng phía nam kinh thành. Nàng không chết ở gần bến tàu, mà có lẽ là trôi theo sông Khai Dương từ núi Kim Đỉnh vào kênh đào, thời gian tử vong khoảng trước cơn mưa đêm qua. Hơn nữa…”

“Hơn nữa, nàng sau khi chết mới bị đưa xuống nước, nhìn từ xa bụng nàng vẫn phẳng, chưa hề có dấu hiệu trương phình.”

Chỉ một cái liếc mắt vội vã sáng nay mà nàng đã nhìn ra được bao nhiêu chi tiết, phân tích ra được bao nhiêu điều.

Tạ Cát Tường nói một hơi dài như vậy, mới phát hiện đôi mắt đen láy của Triệu Thụy đang bình tĩnh nhìn mình.

Trong mắt hắn có sự tán thưởng và thoải mái mà người khác khó lòng nhận ra, nhưng Tạ Cát Tường lớn lên cùng hắn từ nhỏ lại nhìn thấu ngay.

Nàng lập tức ngượng ngùng: “Sao vậy? Chẳng lẽ ta nói sai rồi?”

Triệu Thụy thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài: “Những lời muội nói đều đúng cả, không sai một chi tiết. Ta muốn hỏi lại muội một câu, muội có thể cùng ta phá án không?”

Tạ Cát Tường im lặng.

Lòng nàng như lửa đốt, lý trí bảo nàng đừng gật đầu, nhưng đối mặt với vụ án được đưa đến tận mắt thì nàng lại vô cùng dao động.

Nếu hỏi có muốn phá án không, nàng thật sự rất muốn.

Chỉ là...

Triệu Thụy nhìn ra sự giằng xé của Tạ Cát Tường, đang định nói thêm gì đó thì cánh cửa vốn quên đóng trong nhà đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, một bóng người mảnh khảnh lao vào: "bịch” một tiếng quỳ sụp xuống vũng nước trong sân.

“Cát Tường tỷ tỷ, cầu xin tỷ đòi lại công bằng cho mẫu thân muội!” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc