Tạ Cát Tường có chút xấu hổ, bèn kiếm chuyện để nói: “Chắc là bút tích của Triệu Vương phi rồi? Sắp vào xuân, trang viên ngoài thành hoa nở rực rỡ, đúng là dịp để ngắm, đám cháu gái nhà bà ta lúc này cũng phải đưa ra ngoài “khoe sắc” rồi.”
Đức hạnh của vị Triệu Vương phi này thế nào sớm đã thành chuyện để mọi người bàn tán khắp nơi cho nên cũng không thể trách Tạ Cát Tường vô lễ.
Hà Mạn Nương thở dài, ý tứ sâu xa: “Ai cũng nghĩ đến cành vàng lá ngọc, nhưng cuộc sống cành vàng lá ngọc e rằng cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Đúng vậy." ánh mắt Tạ Cát Tường chợt lóe lên, đắn đo một lúc rồi nói: "Vú nuôi, vừa rồi ta ở bến tàu nhìn thấy…”
Nàng còn chưa nói hết câu, đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa vô cùng quy luật.
Cốc, cốc, cốc, ba tiếng rồi dừng, khoảng cách giữa các lần gõ không sai một li.
Tạ Cát Tường hé miệng, định nói thêm thì đã thấy Hà Mạn Nương vui vẻ ra đón tận cửa, hỏi với giọng vô cùng hiền hòa: “Có phải Thế tử đã đến không?”
“Thưa thẩm, là ta.” Một giọng nói thanh lãnh vang lên, mang đến vài phần mát mẻ cho buổi sớm mùa xuân vốn hơi oi ả.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn trời, không biết từ lúc nào mây đen bên ngoài đã tan đi, lúc này trời đã quang mây tạnh, gió nhẹ mây bay.
Hà Mạn Nương quay đầu nhìn Tạ Cát Tường, thấy nàng gật đầu mới mở cửa.
Cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một bóng người cao lớn trong bộ trang phục màu xanh thẳm đứng ngoài cửa, bóng cây mai thưa thớt trong ngõ in lên người hắn những vệt sáng lung linh.
Qua những vệt sáng lốm đốm ấy, tuy chưa thấy rõ mặt nhưng có thể thấy rõ đôi môi mỏng nhạt màu như cánh ve.
Khóe môi ấy vẫn khẽ mím nhưng thi thoảng lại mang theo một chút ấm áp, như cười như không.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn mới thấy rõ gương mặt thanh thoát, anh tuấn của đối phương.
Hắn khẽ khép đôi mắt phượng hẹp dài, thần thái bình yên khi đối diện với Hà Mạn Nương trong cửa, trên người dường như lại có thêm vài phần ngoan hiền.
Hoàn toàn khác biệt với vị quan sai mặt lạnh như băng ở trên bến tàu ban nãy.
“Thưa thẩm, lâu rồi không gặp, gần đây thẩm vẫn khỏe chứ?” Hắn nói.
Hà Mạn Nương thấy hắn thì vô cùng vui mừng: “Vẫn khỏe, Thế tử mau vào trong đi, ta vừa pha trà hoa nhài, Thế tử cũng thưởng thức một chút.”
Thế tử phủ Triệu vương Triệu Thụy bước vào trong nhà, ánh mắt lướt nhẹ qua mặt Tạ Cát Tường, cuối cùng nói với Hà Mạn Nương: “Làm phiền thẩm rồi.”
Hà Mạn Nương mời hắn ngồi xuống trong sân, sau đó đi đến bên cạnh Tạ Cát Tường, rót một chén trà mới từ ấm sứ trắng.
Tạ Cát Tường mím môi liếc bà một cái, khẽ hừ một tiếng.
Hà Mạn Nương buồn cười nhìn tiểu thư đang sa sầm mặt, cũng không dỗ dành, chỉ đi vào trong sân dâng trà cho Triệu Thụy.
“Sao trông Thế tử lại gầy đi mấy phần vậy? Gần đây công việc bận rộn lắm sao?” Hà Mạn Nương lo lắng hỏi.
Triệu Thụy bưng trà lên thưởng thức, ngửi thấy mùi hương hoa nhài quen thuộc liền cảm thấy mọi nỗi phiền muộn lập tức tan biến.
“Bận thì cũng bận, cuộc sống cũng không mấy dễ chịu, chỉ có thể tạm bợ qua ngày.”
Nào ngờ, Tạ Cát Tường vốn im lặng từ lúc hắn đến bỗng lạnh lùng lên tiếng: “Cuộc sống của Thế tử sao lại không dễ chịu được chứ?”
Tay áo quan phục rộng thùng thình của Triệu Thụy che khuất gương mặt, trong bóng râm, đôi môi hắn nhếch lên một đường cong khó nhận ra.
“Ôi, Tạ muội muội vẫn còn giận ta sao? Chuyện này ta quả thật cũng không còn cách nào khác, mong muội muội thông cảm cho.”
Nghe giọng điệu này lại có thêm vài phần tủi thân.
Tạ Cát Tường nhếch mép cười lạnh, tủi thân cái gì chứ?