Yến Kinh Khuê Sát

Chương 5

Trước Sau

break

Một đám mây đen đang ùn ùn kéo đến, gió nổi lên từng cơn, trời đang sáng bỗng tối sầm lại. Chưa kịp trở tay, mưa gió đã trút xuống ào ào.

Tạ Cát Tường vội rảo bước nhanh chóng đi vào ngõ Thanh Mai. Vừa rẽ vào đầu ngõ, nàng ngẩng lên thì thấy một cậu thiếu niên gầy gò, xanh xao đang đi đi lại lại, dáng đi hơi khập khiễng.

“Quế đệ, sao đệ không đi học? Hôm nay đâu phải ngày nghỉ?”

Thiếu niên nghe tiếng nàng liền quay lại, cung kính cúi chào: “Cát Tường tỷ khỏe chứ? Mẫu thân chưa về nên tỷ tỷ bảo đệ ra đây đứng đợi.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Hôm qua đệ bị ngã, với lại đệ nhớ mẫu thân và tỷ tỷ cho nên mới về nhà.”

Tạ Cát Tường gật đầu, nàng liếc nhìn bầu trời mây đen giăng kín, nói với hắn: “Thôi đệ về nhà trước đi, trời sắp mưa to rồi, dầm mưa sẽ bị bệnh đấy.”

Hắn suy nghĩ một lát nhưng vẫn không gật đầu: “Cảm ơn Cát Tường tỷ, đệ đợi thêm một lúc nữa, sợ lúc nữa mẫu thân về không thấy rõ đường.”

“Đệ thật là hiếu thảo.”

Nguyễn Quế nghe vậy thì ngượng ngùng cười, trông rất ngoan ngoãn hiền lành.

Tạ Cát Tường vừa bước vào cửa thì mưa lớn đã ào xuống.

Mưa xuân đến nhanh, sấm chớp ầm ầm, nước xối xả gõ trên lá ngô đồng ngoài sân.

Hà Mạn Nương bịt mũi làm con cá trắm đen, còn Tạ Cát Tường ngồi trong nhà chính vừa uống sữa đậu nành vừa lặng lẽ nhìn mưa.

Hà Mạn Nương đi ra thấy vẻ mặt nàng suy tư, bèn hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Tạ Cát Tường khẽ thở dài: “Sáng nay ta đang đi mua cá thì tình cờ gặp một vụ án mạng. Không hiểu vì sao giữa lúc yên ổn thế này mà lại xảy ra chuyện như thế.”

Nghe nhắc đến án mạng, sắc mặt Hà Mạn Nương thoáng đổi, bà nhìn kỹ nàng một lượt, thấy nàng vẫn ổn mới yên tâm nói: “Tiểu thư đừng sợ, Hộ Thành Ty bây giờ đã tăng cường canh gác chắc sẽ không có người gây rối đâu.”

Hai người sống nương tựa trong nhà, nghe nói quanh vùng có kẻ giết người thì khó tránh khỏi lo lắng.

Tạ Cát Tường lại không hề sợ hãi, nàng chỉ nói: “Vâng, ta biết rồi.”

Bỗng Hà Mạn Nương nhớ ra điều gì, nói: “À, lúc tiểu thư ra ngoài, chưởng quầy Lý của tiệm Thanh Thủy có ghé qua. Ông ấy nói có khách quý đặt một lô hàng lớn, riêng hộp trang điểm bằng ngọc đã cần đến ba chục chiếc. Họ muốn nhận trong mười ngày, nếu kịp thì ông ấy sẽ trả thêm một quan cho mỗi chiếc.”

Nghe qua đã biết đây là một mối làm ăn lớn.

“Ta có hỏi thử xem là nhà ai đặt, ban đầu chưởng quầy không nói, sau ông ấy đoán là Triệu Vương gia.”

Nhắc tới Triệu Vương gia, suy nghĩ của Tạ Cát Tường lập tức quay về bờ sông ẩm ướt hơi nước ấy.

Gió xuân lướt nhẹ trên mặt nước, sóng vỗ dạt dào, giữa khung cảnh ấy là một người nam tử cao lớn với phong thái ung dung, điềm đạm, toát lên vẻ trong sáng và hiền hòa như ngọc.

Dù đứng giữa hàng lính cao to thì hắn vẫn nổi bật khác thường — như con hạc lạc giữa bầy gà, khiến người khác vừa nhìn đã chẳng thể rời mắt.

Mà đám lính kia có lẽ cũng không phải người bình thường, chắc là người chuyên làm những việc quan trọng của Hộ Thành Ty.

Hà Mạn Nương nói một hồi, bà thấy Tạ Cát Tường vẫn ngẩn ngơ bèn nhẹ nhàng đặt chén trà hoa nhài vừa pha vào tay nàng, khẽ bảo:

“Chuyện của Triệu Vương gia, người ta đồn cũng nhiều, toàn chuyện ngoài phố thôi. Tiểu thư đừng bận tâm quá.”

Tạ Cát Tường hơi đỏ mặt: “Ta đâu có lo gì đâu.”

Hà Mạn Nương chỉ khẽ cười.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc