Yến Kinh Khuê Sát

Chương 4

Trước Sau

break

Ngay lúc ấy, cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng hô lớn: “Quan phủ làm việc, người không liên quan mau tránh ra!”

Vào buổi sáng, con phố ven sông lúc nào cũng đông đúc cho nên đội đi tuần của Hộ Thành Ty ở Yến Kinh thường xuyên đi lại. Vừa rồi khi họ phát hiện có xác trôi sông đã lập tức báo lên trên.

Giờ đây, khi nghe thấy tin tức người kéo đến không phải lính của Hộ Thành Ty thì cũng là người của Hình Bộ.

Tạ Cát Tường vốn hiểu rõ chuyện quan lại, nàng chỉ nghĩ thoáng qua là hiểu ngay tình hình. Sắc mặt nàng khẽ đổi rồi xoay người định rời khỏi bến tàu.

Nhưng khi tiếng trống và chiêng vừa nổi lên thì mấy người lính mặc áo xanh đã vây quanh một nam tử cao lớn trong bộ đồ xanh đậm rồi nhanh chóng tiến đến bến tàu.

Giữa đám đông chen chúc, ánh mắt Tạ Cát Tường lập tức dừng lại ở người đứng giữa.

Như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, người kia ngẩng đầu lên nhìn lại. Đôi mắt dài hẹp, bình lặng như mặt hồ không gợn sóng của hắn khẽ lướt về phía nàng.

Tạ Cát Tường nhướng mày, thoáng ngạc nhiên.

Lại là hắn sao?

Nàng còn chưa kịp tránh thì người nam tử kia đã sải bước đi tới, chỉ hai bước đã đứng ngay trước mặt nàng. Giọng hắn trầm và lạnh: “Tạ cô nương, mời cô qua bên này.”

Trên bờ, dân chúng vẫn còn khá đông. Có người gan lớn chưa chịu đi vẫn cứ đứng nhìn quanh.

Thế nhưng vị quan lớn kia lại chọn bước thẳng đến trước mặt một cô nương trẻ tuổi.

Tạ Cát Tường mím môi, giọng vẫn bình tĩnh: “Không dám làm phiền đại nhân làm việc.”

Nói xong, nàng kéo Tô Tú Cô xoay người bỏ đi.

Tô Tú Cô vừa đi vừa ngoái lại nhìn, thấy gương mặt người kia như phủ một lớp băng lạnh lẽo nhưng vẫn toát lên vẻ cuốn hút lạ lùng.

“Đúng là đẹp thật đấy.”

Quan phủ vừa tới hiện trường, người dân liền vội vã tránh đi.

Tạ Cát Tường cùng Tô Tú Cô rời đi mà không một lần ngoảnh đầu lại.

Về đến sạp hoa của Tô Tú Cô, Tạ Cát Tường nói: “Tú Cô, nhớ giữ lại cho ta mấy chậu hoa nhài loại tốt nhé, ta có việc cần dùng.”

Tô Tú Cô dường như vẫn còn chìm trong cú sốc về vụ án mạng ở bến tàu, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Tú Cô?” Tạ Cát Tường gọi nàng ta.

Tô Tú Cô mím môi nói: “Cát Tường tỷ tỷ, nàng ấy... chết ở bến tàu thật sao?”

Tô Tú Cô bán hàng ở bến tàu cả ngày, nếu có vụ án mạng kinh khủng như vậy thì ngày mai chắc không dám đến nữa.

Tạ Cát Tường hơi ngập ngừng rồi nói: “Đừng sợ. Có lẽ nàng ấy không chết ở đây đâu, chắc là bị nước từ sông Khai Dương cuốn đến thôi.”

Dù tuổi còn trẻ nhưng giọng nói của Tạ Cát Tường lại luôn bình tĩnh khiến người nghe có cảm giác an tâm.

Bởi vậy, khi nàng vừa mở miệng Tô Tú Cô không hiểu sao trong lòng lại thấy tin tưởng. Nàng ta nói: “Được, tỷ tỷ nói không phải thì ta yên tâm rồi.”

Tạ Cát Tường siết nhẹ tay nàng Tô Tú Cô: “Đừng lo. Quan phủ đã tới, lại có cả người của Nghi Loan Ty nữa. Cấp trên đã để mắt thì dọc bờ sông chắc chắn sẽ được canh gác cẩn thận hơn.”

Tô Tú Cô nghiêm túc gật đầu, rồi lấy một bó thược dược từ trên sạp lên: “Mấy ngày nay trời mưa, hoa cũng không giữ được lâu, tỷ tỷ mang về nhà cắm cho vui mắt.”

Tạ Cát Tường mỉm cười, cũng không từ chối.

Nàng xách theo cá tươi, rau xanh, trên tay ôm một bó thược dược đỏ rực đang nở rộ rồi đi thẳng một mạch về nhà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc