Từ ngõ Thanh Mai đi ra, vòng qua ngõ Ngô Đồng rồi men theo khu Trường Can, chỉ mất chừng một khắc là đã tới con phố dài ven sông.
(Khu Trường Can là một nơi ven sông Tần Hoài, nổi tiếng trong thơ ca vì phong cảnh đẹp và gắn với hình ảnh người vợ chờ chồng đi buôn xa trong bài thơ Trường Can hành.)
Lúc này, buổi sáng vừa lên, gió xuân ấm áp phảng phất trong không khí. Chim sẻ ríu rít hót trên mái nhà, người qua kẻ lại rộn ràng khiến con phố dài như bừng tỉnh sau cơn mưa đêm.
Tiếng rao hàng vang vọng khắp con phố. Từ khu Trường Can đến bến tàu Nam Giao là đoạn nhộn nhịp nhất mỗi sáng.
Rau xanh, củ cải, khoai lang, khoai sọ, nấm và rau khô, hay thịt heo gà, thứ gì cũng có đủ.
Vì ở gần sông nên hàng cá lúc nào cũng tươi roi rói, tôm sông lại béo ngon. Sáng nay, Tạ Cát Tường đến chợ chính là để mua một con cá trắm đen mang về nấu canh chua thái lát.
Đúng giờ hàng cá đông khách nhất, nàng phải đứng chờ một lúc mới tới lượt mình.
Chủ quán cười niềm nở: “Cô nương, hôm nay có cá trắm đen với cá diếc mới đánh bắt, tươi lắm! Cô mua ít mang về đi.”
Tạ Cát Tường nhón chân nhìn vào thuyền, thấy trong chậu có mấy con cá trắm đen to, thân trơn bóng đang vùng vẫy mạnh. Quả thật là cá vừa bắt lên. Nàng nói: “Phiền đại thúc chọn cho ta một con khoảng bốn cân là được, làm sạch giúp ta nhé.”
Chủ quán hô to một tiếng: “Được rồi, một con cá trắm đen!”
Tiếng hô của ông vừa dứt thì cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng kêu lớn: “Kia là gì vậy? Mau nhìn kìa!”
Tạ Cát Tường theo phản xạ ngẩng đầu lên. Trên mặt sông, một bóng người mặc áo xanh đậm đang trôi lững lờ theo dòng nước.
Một con quạ đen nhánh đậu trên bóng người đó, vỗ cánh về phía đám người trên bờ: “Quạ! Quạ!”
Chẳng hiểu sao, Tạ Cát Tường đột nhiên nghĩ đến lời bà mù vừa nói.
Quỷ nước xuất hiện thì nhất định có người chết.
Trên sông lúc này thuyền bè qua lại tấp nập, nước chảy xiết. Bóng người trôi nổi ấy chỉ trong chốc lát đã bị dòng nước đẩy dạt vào gần bờ.
Trên bờ lập tức trở nên ồn ào.
“A, có người chết! Có người chết!”
“Có phải là quỷ nước không? Sao lại có quạ đen?”
“Người này sao lại chết ở trong sông? A! Là một nữ tử!”
Tiếng kêu lan ra rất nhanh thu hút người xung quanh chen chúc lại gần. Có kẻ sợ quá thì lùi về sau, kẻ gan lớn lại xô nhau chạy ra mép nước.
Một lời hô như mồi lửa ném vào đống rơm khô, trong chớp mắt đã khiến cả khu bến tàu trở lên ầm ĩ.
Con quạ đen bị đám đông làm kinh động vội vỗ cánh bay vút lên cao, thoáng chốc đã mất hút trong những đám mây.
Tạ Cát Tường đang đứng sát bờ, cách chỗ “quỷ nước” trôi dạt vào chẳng bao xa. Nàng nheo mắt nhìn kỹ.
Người đó là nữ, trên mặt quấn nhiều lớp khăn, mái tóc dài rối bời loang loáng trong nước như rong rêu. Nàng ta mặc váy áo xanh đậm, đôi giày thêu trên chân dính đầy bùn đất. Cảnh ấy khiến Tạ Cát Tường thấy lạnh sống lưng.
Thật sự là một nữ tử?
Bên bờ sông, người người thi nhau la hét rồi chen lấn. Chỉ riêng Tạ Cát Tường vẫn đứng yên, đôi mắt chăm chú dõi theo thi thể đang trôi.
Cô nương bán hoa là Tô Tú Cô đến bên cạnh Tạ Cát Tường bèn kéo cánh tay nàng: “Cát Tường tỷ tỷ, tỷ không sợ sao? Mau đi thôi!”
Tạ Cát Tường khẽ vỗ lên tay Tô Tú Cô, nàng cất giọng bình tĩnh đến lạ: “Người chết không có gì đáng sợ.”