Yến Kinh Khuê Sát

Chương 2

Trước Sau

break

Tạ Cát Tường kìm lại cảm giác khó hiểu trong lòng, sau khi mua xong đồ ăn sáng liền quay người đi về.

Nhà nàng ở số mười tám ngõ Thanh Mai, đó là một căn nhà nhỏ chỉ có một gian, tường vôi đã ngả màu nhưng so với những ngôi nhà cũ kỹ xung quanh thì vẫn cao và kiên cố hơn đôi chút. Cũng chính vì bức tường ấy mà cảnh xuân tươi tắn trong sân đều bị che khuất.

Vừa đến cửa, cánh cửa nhà số mười bảy bên cạnh bỗng mở ra. Một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi tay xách giỏ tre vội vã bước ra.

Đây là Nguyễn Liên Nhi ở nhà bên cạnh, người mà Tạ Cát Tường rất quen thuộc.

Tạ Cát Tường hỏi nàng: “Liên Nhi, chào buổi sáng, hôm nay sao muội lại đi chợ thế?”

Nàng chưa nói hết câu đã thấy Nguyễn Liên Nhi như một con thỏ bị hoảng sợ vội vàng cúi đầu đứng nép sang một bên.

Tạ Cát Tường trong lòng lo lắng, bước tới khẽ hỏi: “Cha muội lại đánh muội à?”

Nguyễn Liên Nhi cúi đầu, mái tóc dày phủ xuống che đi vết bầm nơi gò má. Nàng không trả lời mà chỉ nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày vía Văn Thù Bồ Tát vì vậy hôm qua mẫu thân muội đã lên chùa Kim Đỉnh dâng hương còn việc trong nhà để muội lo liệu.”

Nghe nhắc đến chuyện này, Tạ Cát Tường mới sực nhớ ra hôm nay là ngày lễ Phật.

Tuy không tin lắm vào chuyện thần Phật nhưng nàng vẫn dịu giọng an ủi: “Lát nữa xong việc thì qua nhà tỷ để tỷ bôi thuốc cho.”

Nguyễn Liên Nhi im lặng một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu: “Cảm ơn tỷ tỷ.”

“Đi đi, mau đi làm việc đi.”

Tạ Cát Tường thở dài, nhìn theo bóng dáng gầy guộc khuất dần ở cuối ngõ. Nàng cúi xuống định lấy chìa khóa thì cánh cửa đã bật mở từ bên trong.

Khoảnh khắc ấy, cảnh vật bỗng như dừng lại, trong cửa, ngoài cửa, mọi âm thanh ồn ào đều tan biến.

Căn nhà nhỏ vẫn yên lặng như cũ, chỉ có gốc hoa hạnh trong sân khẽ lay động kéo theo hương xuân phảng phất trong gió.

Một người vú nuôi cao gầy đứng ngay cửa. Bà mặc áo váy màu chàm, tóc búi gọn theo kiểu hoa mẫu đơn, bên tóc mai cài một chiếc trâm làm bằng gỗ cây táo. Nhìn trông rất sạch sẽ và nền nã.

“Tiểu thư, người về sao không vào nhà?”

Thấy bà, nụ cười lại trở về trên gương mặt Tạ Cát Tường.

Nàng híp đôi mắt hạnh, cười rạng rỡ nói: “Ta tìm không thấy chìa khóa. Vú nuôi, hôm nay có món bánh bao nhân củ cải mà vú thích ăn nhất đấy.”

Hai người cùng ăn bữa sáng đơn giản rồi đậy lồng bàn lên phần cơm canh còn lại. Sau đó, Tạ Cát Tường trở vào phòng chính để thay đôi ủng đi mưa đế dày.

Hà Mạn Nương thấy nàng lại muốn ra ngoài thì không khỏi có chút lo lắng nói: “Lát nữa có lẽ lại mưa đấy.”

Tạ Cát Tường lại rất nhanh nhẹn đáp: “Vú yên tâm, ta không đi xa đâu. Ta chỉ định ra bờ sông mua con cá rồi đi tìm Tô Tú Cô chọn ít hoa nhài. Mấy hôm tới trời mưa nên ta sẽ không ra ngoài nữa.”

Hà Mạn Nương khẽ thở phào, bà nói: “Tiểu thư nhớ mang theo ô giấy và về sớm một chút là được.”

Tạ Cát Tường gật đầu cười sau đó đeo chiếc túi thêu hình thỏ con mà vú làm cho rồi khẽ khàng bước ra ngoài trong làn gió xuân ẩm nhẹ.

Năm ấy, khi triều Đại Lương dời đô về Yến Kinh, triều đình đã bắt tay vào việc sửa lại các con sông trong thành. Việc ấy kéo dài suốt trăm năm khiến bến tàu ven sông ngày càng sầm uất, làm cho khu thành Nam bên ngoài kinh thành trở nên tấp nập hơn bao giờ hết.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc