Yến Kinh Khuê Sát

Chương 1

Trước Sau

break

Yến Kinh vừa trải qua một trận mưa lớn.

Mưa rơi trên lá ngô đồng phát ra âm thanh tí tách, tí tách một cách chậm rãi và đều đặn.

Khi mặt trởi vừa mọc, con đường lát đá xanh trong ngõ Thanh Mai vẫn còn đọng lại những vũng nước nhỏ lấp loáng ánh sáng. Đó là dấu vết rõ ràng của cơn mưa đêm qua.

Tạ Cát Tường vừa bước chân ra cửa đã khẽ cau mày.

Một mùi tanh như mùi rong rêu lẫn trong không khí khiến người có khứu giác nhạy bén như nàng cảm thấy hơi khó chịu.

Một con ngõ yên bình sao lại có mùi lạ đến vậy?

Nàng đưa tay áo che miệng mũi, đảo mắt nhìn quanh một lượt sau đó vẫn quyết định bước ra ngoài.

Đi hết ngõ Thanh Mai, vòng qua gốc ngô đồng to ở đầu ngõ, ngẩng đầu lên là đã thấy ngõ Ngô Đồng quen thuộc – nơi lúc nào cũng tấp nập người qua lại.

Nắng sớm còn dịu, gió nhẹ lướt qua mang theo hơi nước ẩm và mùi hoa ngô đồng thoang thoảng. Tạ Cát Tường khẽ thở ra, lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Ngay đầu ngõ Ngô Đồng có một cửa hàng nhỏ tên là Bánh Nhi Trương, đây là quán ăn sáng lâu đời mà người dân ở đây ai cũng quen thuộc.

Triệu thẩm bán hàng ở quầy có khuôn mặt dài, đôi mày mảnh, gặp ai cũng nở nụ cười sau đó nói một tràng giọng Yến Kinh chuẩn đến nỗi chẳng ai nghĩ bà là người từ nơi khác đến.

“Ồ, Cát Tường hôm nay đi sớm thế.” Triệu thẩm vui vẻ chào hỏi.

Tạ Cát Tường mỉm cười đáp: “Chào buổi sáng, Triệu thẩm. Hôm nay vẫn như mọi khi, lấy cho ta hai cái bánh cam nhân đậu đỏ và nửa cân bánh trôi vừng đen.”

Triệu thẩm nhanh tay xếp đồ vào hộp thức ăn cho nàng, vừa làm vừa ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Tạ Cát Tường có khuôn mặt tròn phúc hậu, tầm mười bảy mười tám tuổi. Làn da nàng trắng hồng, đôi mày cong cong, mắt sáng trong như hạt hạnh, nhìn vừa dịu dàng vừa lanh lợi. Mũi cao, môi hồng, khóe miệng thường khẽ cười khiến cả gương mặt thêm phần duyên dáng.

Đúng là một người dễ mến.

Triệu thẩm hơi hạ giọng, vẻ mặt có chút lo lắng nói: “Cát Tường này, con đừng chê thẩm lắm lời, nhưng dạo này ban đêm con nhớ đừng ra ngoài, nhất định phải đóng cửa cho kỹ.”

Tạ Cát Tường nghi ngờ hỏi: “Tại sao vậy ạ?”

Triệu thẩm thấy sau lưng nàng không có nhiều người, liền nói: “Gần đây mưa suốt, bà mù ở cuối ngõ bảo rằng mùa xuân năm nay có quỷ nước quấy phá, sợ là sắp có chuyện chẳng lành.”

“Thẩm cũng biết chuyện này sao?” Tạ Cát Tường khẽ run. Nàng chợt nhớ lại mùi tanh lạ ở đầu ngõ nhà mình.

Triệu thẩm ra hiệu cho nàng lại gần, thì thầm nói: “Nhà thẩm sáng nào cũng dậy sớm, tầm giờ Dần đã nghe thấy tiếng xe cút kít lạch cạch đi ngang ngõ. Âm thanh đó... nghe mà rợn người.”

Vừa dứt lời, từ phía sau vang lên một giọng khàn đặc, lạnh lẽo: “Đừng tưởng bà ấy nói dối. Quỷ nước mà hiện lên thì nhất định sẽ có người chết.”

Tạ Cát Tường giật mình, cúi đầu nhìn thì thấy bà mù đang đứng sát bên cạnh nhìn nàng với đôi mắt trắng dã.

Sự xuất hiện đột ngột ấy khiến không khí trong ngõ Ngô Đồng chợt lạnh hẳn. Những người đang xếp hàng mua bánh đều rùng mình, có người gan lớn cười gượng nói: “Bà mù, đừng dọa người ta thế chứ.”

Bà mù hừ lạnh một tiếng, liếc Tạ Cát Tường thêm một lần rồi quay người bước đi, dáng vẻ vẫn thẳng tắp như thể mặt đất dưới chân bằng phẳng không chút chông chênh.

Triệu thẩm vội nói để xua bớt không khí căng thẳng: “Thôi được rồi, Cát Tường, con mau về đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc