Chỉ hai chữ "cờ bạc" này, thoáng nghe qua thì tầm thường, nhưng nếu nghĩ sâu hơn, lại khiến người ta rùng mình, sởn tóc gáy.
Chỉ bằng một câu này, Tô Hồng Táo đã khiến người ta lập tức liên tưởng đến hoàn cảnh bi thương hiện tại của nàng.
“Khi đó ta mới mười mấy tuổi, trạc tuổi phu quân, đối với những chuyện đã xảy ra lúc ấy thật ra ta không nhớ rõ lắm." Tô Hồng Táo cụp mắt xuống: "Ta không biết là cha ta tự mình đi đánh bạc hay là có kẻ dụ dỗ ông rơi vào vực sâu, tóm lại, chỉ vỏn vẹn hai tháng ta đã cửa nát nhà tan.”
Sự đáng sợ của cờ bạc thể hiện rõ ở đây.
“Lúc ấy cha chỉ đánh bạc ở một sòng bạc duy nhất, các vị quan gia trên đường đến ngõ Hương Cần có từng thấy sòng bạc Đồng Hưng không?”
Tạ Cát Tường gật đầu: “Quả thật có thấy tấm biển hiệu.”
Giọng Tô Hồng Táo dần trở nên bình tĩnh, như thể mọi khổ đau đã tan biến hết.
“Khi đó cha ta nợ sòng bạc kia 500 lượng, nhà ta chỉ buôn bán nhỏ lấy đâu ra nhiều tiền bạc như vậy, bán cả tiệm bánh bao đi rồi vẫn còn thiếu hơn 300 lượng, căn bản không thể nào trả hết được.”
“Vì cha ta bị nhốt mãi ở sòng bạc Đồng Hưng, mẹ ta mấy lần đến chuộc người cũng không gặp được mặt, đợi đến khi hơn một trăm lượng bạc bán tiệm cũng tiêu sạch sành sanh, sòng bạc Đồng Hưng mới cho người đến bắt mẹ ta, đại ca ta và cả ta.”
Tạ Cát Tường thấy nàng tuy vẻ mặt lạnh nhạt nhưng đôi tay bưng chén trà lại không ngừng run rẩy, Tạ Cát Tường bèn cẩn thận nhận lấy chén trà để nàng tự mình kể lại.
Tô Hồng Táo ngẩng đầu nhìn Tạ Cát Tường, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cô nương.”
“Vì đã qua 20 năm, người ở ngõ Ngô Đồng đến đến đi đi, có lẽ cũng chẳng còn ai nhớ đến tiệm bánh bao Tô Ký của một gia đình có dung mạo hơn người năm đó. Ta trông giống cha mẹ, đại ca ta đương nhiên cũng vậy.”
Nàng vừa nói vậy, Tạ Cát Tường đại khái đã hiểu ra, rõ ràng sòng bạc Đồng Hưng đã nhắm trúng người nhà bọn họ.
Khoản nợ 500 lượng không trả nổi, cả nhà họ chỉ có thể bị bắt vào sòng bạc, phải đối mặt với vận mệnh thế nào chỉ cần nhìn chiếc đèn lồng màu hồng bên ngoài cửa là biết.
Nói đến đây, Tô Hồng Táo không kìm được cúi đầu lau nước mắt.
“Năm xảy ra chuyện ta mới mười tuổi, đại ca ta đã mười lăm, huynh ấy là thiếu niên tuấn tú nhất ngõ Ngô Đồng lúc bấy giờ, cô nương nhà nào thấy huynh ấy cũng phải đỏ mặt. Nhưng tai họa cũng chính từ dung mạo của nhà chúng ta mà ra… ông chủ của sòng bạc Đồng Hưng trong một lần đi ngang qua ngõ Ngô Đồng đã để mắt đến đại ca ta.”
Tạ Cát Tường bất ngờ nghe được lời này bèn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Triệu Thụy, chỉ thấy hắn gật đầu với mình.
Tô Hồng Táo vẫn tiếp tục kể: “Sòng bạc Đồng Hưng là sòng bạc lớn nhất Yến Kinh, có thể làm cái nghề hạ lưu ngay dưới chân thiên tử thì chắc chắn không phải người thường. Sau khi cả nhà ta bị bắt vào sòng bạc, đại ca ta bị người ta dẫn đi mất, còn mẹ ta thì bị đưa thẳng vào Hồng Chiêu Lâu.”
“Có lẽ vì ta còn quá nhỏ, lại được đại ca… bảo vệ, nên ta không bị đưa vào Hồng Chiêu Lâu cùng mẹ mà được giữ lại sòng bạc, ta được một đào hát già dạy cho xướng khúc, học được một hai năm, ta liền lên lầu hai của sòng bạc hát cho người ta nghe.”
Nói cách khác, năm đó nàng mới mười hai tuổi.
Nghĩ đến đây, Tạ Cát Tường lập tức hiểu ra: “Vậy nên, Nguyễn Đại đến sòng bạc không phải để đánh bạc, mà là để…”
Tô Hồng Táo cười khổ: “Ông ấy đến để thăm ta, nhưng vào sòng bạc mà không đánh bạc thì chắc chắn không được, thế nên lần nào ông ấy cũng chỉ chơi nhỏ cho vui, toàn những trò đơn giản, chỉ để xem ta sống có tốt không.”
Điều này cũng giải thích được vì sao lúc đó Nguyễn Đại thường xuyên đến sòng bạc mấy tháng liền mà nhà họ Nguyễn không bị ảnh hưởng gì lớn, bởi lúc ấy Nguyễn Đại đến sòng bạc không phải vì mục đích đánh cược.