Không ai hiểu con bằng mẹ, đặc biệt là mẹ của Nguyễn Đại, bà vốn rất thương con trai. Chắc chắn bà đã cho cha Nguyễn theo dõi hành động của Nguyễn Đại, cuối cùng xác định được rốt cuộc con trai mình đến đó để gặp ai.
Hắn đến vì người thanh mai trúc mã xinh đẹp nhà bên.
Chuyện này vừa lộ ra là không ổn, Tô Hồng Táo đã bị bán vào sòng bạc, sớm đã không còn thân tự do, mà sòng bạc Đồng Hưng thì họ tuyệt đối không thể đắc tội. Con trai tuổi còn nhỏ, si mê một cô nương như vậy sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp.
Thế là, hai vợ chồng bàn bạc rồi cưới cho hắn một cô con dâu nuôi từ bé.
Lâm Phúc mồ côi cả cha lẫn mẹ, phải ăn nhờ ở đậu, tính tình kiên nghị, tuổi còn nhỏ đã trổ mã xinh đẹp hơn người. Trong mắt cha mẹ Nguyễn, thực ra nàng không hề thua kém Tô Hồng Táo.
Thế là mối nhân duyên này đã thành.
Tô Hồng Táo có lẽ cũng hiểu Tạ Cát Tường đang nghĩ gì, bèn nói: “Phu quân đến sòng bạc chưa đầy hai tháng, không chỉ thua mười mấy lượng bạc, mà còn vì ta mà ẩu đả với bạn học nên bị thư viện đuổi học. Cha mẹ chồng không thể nhịn được nữa vì vậy đã cưới tỷ tỷ về cho ông ấy.”
Miệng thì luôn gọi “phu quân”, “cha mẹ chồng”, gọi Lâm Phúc là “tỷ tỷ”, dường như nàng thật sự là thiếp thất nhà họ Nguyễn, thân phận không có chút sai sót nào.
Nhưng những người có mặt ở đây đều biết, cả đời này nàng chưa từng được bước chân vào cửa nhà họ Nguyễn.
Tô Hồng Táo nói: “Phu quân cưới tỷ tỷ, ta thật lòng rất vui, tỷ tỷ lớn tuổi hơn phu quân, lại biết chăm sóc người khác, lòng ta rất yên tâm. Ta bèn tìm một cơ hội khuyên phu quân đừng đến nữa, đợi ta tự mình tích góp đủ tiền sẽ chuộc thân rồi về làm thiếp cho ông ấy.”
Tạ Cát Tường không nhịn được hỏi: “Nguyễn Đại nghe theo sao?”
Trong ký ức của Tạ Cát Tường, Nguyễn Đại tuyệt không phải là người dễ thỏa hiệp, mỗi lần về nhà hắn đều có thể quậy long trời lở đất, khiến hàng xóm láng giềng đều phải ra xem trò cười, sao có thể dễ dàng bị Tô Hồng Táo dăm ba câu đuổi đi như vậy sao?
Nhưng Tô Hồng Táo lại nói: “Ông ấy nghe theo, từ nhỏ ông ấy đã nghe lời ta, lần đó cũng không ngoại lệ.”
Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy có gì đó kỳ quái nhưng lại không nói được là kỳ quái ở đâu.
Tô Hồng Táo thở dài: “Vì ta quanh năm ở sòng bạc lại bị người ta cho uống thuốc, nên mới mười hai, mười ba tuổi đã có kinh nguyệt lần đầu, quản sự sòng bạc vừa phát hiện ra chuyện này liền lập tức đưa ta vào Hồng Chiêu Lâu.”
Vậy nên, thực ra không phải Nguyễn Đại nghe lời nàng mà là Nguyễn Đại không tìm được nàng nữa, cuối cùng đành phải về nhà sống một cách an phận.
“Ta ở Hồng Chiêu Lâu cũng không giống những người khác, ban đầu chỉ học chút cầm kỳ thư họa, đợi đến năm mười lăm tuổi mới bắt đầu tiếp khách, mà khách đều là do sòng bạc sắp xếp sẵn, nói tóm lại là những người không giàu cũng sang, chẳng cần hỏi tên họ.”
Cũng chính vì mấy năm xa cách này, Nguyễn Đại và Lâm Phúc mới có thể sống những ngày tháng yên bình của họ.
Nhưng ngày vui chẳng kéo dài được bao lâu.
Tạ Cát Tường nhớ lại, theo lời Nguyễn Liên Nhi, năm nàng ba tuổi cũng là năm Nguyễn Đại mười chín tuổi, cha mẹ Nguyễn lần lượt bệnh chết, không lâu sau Nguyễn Đại lại “thiếu nợ cờ bạc”, trong nhà đành phải bán đi phường đậu hũ để trả nợ.
Tô Hồng Táo không biết Tạ Cát Tường đang tính toán những chuyện này, nàng nói: “Ta ở Hồng Chiêu Lâu tám năm, đến năm mười chín tuổi đã qua thời điểm rực rỡ nhất, thế là ta cầu xin tú bà và quản sự sòng bạc, ta muốn chuộc thân.”
Chuyện này lại khớp.
Tạ Cát Tường đột nhiên nhận ra, cùng một sự việc, nhưng qua lời kể của hai người khác nhau lại cho ra kết quả hoàn toàn khác biệt.