Nàng vừa mở mắt ra, trong phòng đã có một giáo úy đứng sẵn, hơn nữa cả người nàng còn bị dời sang mép giường bên kia, cách xa phu quân.
Nếu không phải nàng nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn và thân thể cứng đờ của Nguyễn Đại, có lẽ nàng vẫn chưa nhận ra ông ấy đã rời xa mình.
Mãi đến giờ phút này, nàng mới hiểu ra chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Tô Hồng Táo thấy Triệu Thụy không trả lời, liền vội hỏi dồn: “Có phải hôm qua phu quân đã gây họa không?”
Nếu không phải vậy, ông ấy đang khỏe mạnh, sao có thể nói chết là chết ngay được.
Triệu Thụy không thể nói cho nàng biết sự thật, hắn nhìn Tạ Cát Tường rồi gật đầu với nàng.
Tạ Cát Tường hiểu ý, nàng hạ giọng, dùng một giọng nói rất ôn hòa nói với Tô Hồng Táo: “Phu nhân cứ nói rõ chuyện của chồng bà trước đi. Chỉ khi chúng ta biết rốt cuộc Nguyễn thúc đã xảy ra chuyện gì thì mới có thể điều tra rõ nguyên nhân cái chết của ông ấy.”
Giọng của Tạ Cát Tường rất dễ nghe.
Nàng trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, ai nhìn cũng bất giác nảy sinh thiện cảm, khiến người ta khó lòng từ chối lời nói của nàng.
Ngay cả một người từng trải như Tô Hồng Táo cũng được nàng xoa dịu, bình tĩnh trở lại.
Tô Hồng Táo cúi đầu uống một ngụm trà, khẽ thở dài.
Tiếng thở dài này như đưa mọi người xuyên qua lớp sương mù dày đặc của thời gian, trong nháy mắt quay trở về quá khứ.
Tô Hồng Táo hạ giọng: “Nếu cái chết của phu quân thật sự do ông ấy gây ra, vậy chắc hẳn quan gia đã biết ông ấy rốt cuộc là ai.”
“Chuyện nhà phu quân, cả con ngõ đó ai cũng biết. Ai cũng nói vợ ông ấy đáng thương, gả cho một kẻ vô lại như ông ấy, vất vả nuôi nấng con cái, cuối cùng chẳng được lợi lộc gì, ông ấy còn lấy tiền của vợ để nuôi nhân tình bên ngoài. Quan gia nghe được cũng là như vậy, phải không?”
Tạ Cát Tường gật đầu theo lời nàng: “Đúng là như vậy.”
Tô Hồng Táo nói: “Thật ra, ta không phải loại người câu dẫn nam nhân không cho về nhà, ông ấy cũng chẳng phải kẻ ham mê tửu sắc chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài. Hai chúng ta…”
Tô Hồng Táo nghẹn ngào: “Hai chúng ta quen nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã.”
Cái gì?
Không chỉ Tạ Cát Tường kinh ngạc, ngay cả Triệu Thụy cũng khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua người Tô Hồng Táo.
Tô Hồng Táo và Nguyễn Đại quen nhau từ nhỏ?
Thấy họ có vẻ nghi ngờ, Tô Hồng Táo mới cười khổ.
“Trước đây ta cũng là một cô nương nhà lành. Năm đó cha mẹ ta mở một tiệm bánh bao ở ngõ Ngô Đồng, ngay cạnh phường đậu hũ nhà phu quân. Hồi nhỏ chúng ta thường chơi với nhau, những ngày tháng đó thật vui vẻ, cũng thật đáng để nhớ lại. Mỗi khi đêm về không ngủ được, ta lại dựa vào những ký ức tuổi thơ để gắng gượng.”
Lời này nghe thật cay đắng.
Trong sân dần trở nên yên tĩnh, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói lúc rõ lúc không của Hình Cửu Niên từ phòng phía đông vọng ra.
Có lẽ ngày thường cũng không có ai để nàng trút bầu tâm sự, nay Nguyễn Đại đã chết, niềm mong mỏi của nàng cũng không còn, vì vậy chẳng cần phải e dè gì nữa. Chuyện xảy ra thời trẻ, Tô Hồng Táo đều kể hết, không giấu giếm nửa lời.
Tô Hồng Táo nói tiếp: “Các vị cũng thấy gương mặt này của ta rồi đấy, quả thực rất dễ gây chuyện. Mẹ ta sợ ta gặp chuyện không may nên toàn bắt ta mặc quần áo cũ của ca ca để ra ngoài chơi, vì vậy hàng xóm láng giềng đều không biết chúng ta từng là đôi bạn vô tư.”
Có lẽ hàng xóm vẫn còn nhớ, cũng có thể đã quên, nhưng từ khoảnh khắc Tô Hồng Táo rời khỏi ngõ Ngô Đồng, cuộc đời nàng đã thay đổi.
“Thời niên thiếu, ta từng nghĩ cả đời mình sẽ rất thuận lợi. Ta và phu quân từ nhỏ đã rất thân thiết, nhà lại là hàng xóm, đôi bên hiểu rõ về nhau. Đợi ta đến tuổi cập kê là có thể đính hôn, sau đó thành một mối nhân duyên mỹ mãn.”
Tô Hồng Táo chậm rãi kể, ánh mắt dần rút khỏi sự lưu luyến vô tận, trở nên lạnh băng.
“Nhưng về sau, cha ta lại nghiện cờ bạc.”