Yến Kinh Khuê Sát

Chương 27

Trước Sau

break

Nàng cúi đầu thắt lại đai lưng, cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo, sau đó nói với Tạ Cát Tường: “Ta đồng ý khám nghiệm tử thi.”

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Tạ Cát Tường, nhưng nàng không biểu lộ ra ngoài, chỉ vẫy tay với Ân Tiểu Lục: “Giải thích các mục trong giấy đồng ý khám nghiệm tử thi cho Tô phu nhân.”

Tuy chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng Tô Hồng Táo quả không hổ là người phụ nữ đã lăn lộn ở ngõ Hương Cần mười năm. Một khi đã thoát khỏi cơn hoảng loạn, nàng lập tức biến trở lại thành một Hồng Táo nổi tiếng khắp ngõ Hương Cần.

Ân Tiểu Lục nói rất nhanh và giải thích cũng rất rõ ràng. Chưa đầy một khắc sau, Tô Hồng Táo đã cúi mắt ký tên vào giấy đồng ý khám nghiệm tử thi rồi điểm chỉ.

Tạ Cát Tường liếc qua, phát hiện chữ của nàng viết rất đẹp, còn lưu loát hơn cả Nguyễn Liên Nhi.

Đợi nàng ký xong, Tạ Cát Tường liền nói: “Tô phu nhân, đại nhân của Đại Lý Tự đã đến và đang đợi ở nhà chính, mời phu nhân theo ta đến đó.”

Tạ Cát Tường đã vội nhìn qua bộ dạng của Nguyễn Đại, trong lòng cũng đã đoán được phần nào, vì vậy rất bình tĩnh, trực tiếp mời Tô Hồng Táo ra sân.

Tô Hồng Táo có lẽ cho rằng nàng cũng là giáo úy của quan phủ nên không nói gì thêm, chỉ lưu luyến nhìn Nguyễn Đại lần cuối rồi mới theo Tạ Cát Tường ra khỏi phòng phía đông.

Ngoài sân, Triệu Thụy đang ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, ung dung thưởng trà.

Bộ trà, lá trà, thậm chí cả nước nóng đều do người hầu mang theo, hắn gần như không bao giờ uống trà bên ngoài.

Thấy Tạ Cát Tường và Tô Hồng Táo đi ra, Triệu Thụy chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Tô phu nhân, mời ngồi.”

Tạ Cát Tường và Tô Hồng Táo cùng ngồi xuống.

Các nàng vừa ngồi yên, người hầu liền tiến lên dâng trà.

Tạ Cát Tường để ý thấy, chén trà của mình giống hệt chén trong tay Triệu Thụy, đều là loại sứ men xanh đơn giản mà tinh tế, còn của Tô Hồng Táo lại là chén sứ Thanh Hoa miệng rộng, chắc là chén trà của nhà họ Tô.

Thật là một thói xấu.

Tạ Cát Tường liếc Triệu Thụy một cái, thấy hắn nâng chén trà về phía mình, nàng mới cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ.

Triệu Thụy đặt chén trà xuống, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói trầm ổn: “Tô phu nhân, có thể cho biết từ hôm qua đến nay ngươi đã làm những gì không?”

Tô Hồng Táo tuy đã tỉnh táo lại, nhưng cái chết của Nguyễn Đại là một cú sốc quá lớn, đến nỗi nàng hoàn toàn không để tâm suy nghĩ tại sao mình vừa mở mắt ra, trong nhà đã có nhiều người lạ như vậy, lại còn có vẻ đã chờ sẵn từ lâu.

Nàng buột miệng trả lời: “Hôm qua trong nhà có việc nên ta không ra ngoài, định bụng hôm nay sẽ đi xem hát. Buổi tối phu quân có ra ngoài một chuyến, nhưng về rất nhanh. Vì hôm nay định ra ngoài nên sợ ngủ không ngon, tối qua trước khi ngủ ta có uống canh an thần, mãi đến vừa rồi mới tỉnh lại…”

Nói đến đây, Tô Hồng Táo khẽ nấc lên một tiếng, nhưng rồi lại cố nén không khóc nữa.

Nàng là một người vô cùng kiên cường và giỏi chịu đựng.

Tạ Cát Tường chăm chú nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng chỉ trống rỗng chứ không hề mờ mịt, liền biết nàng có lẽ không nói dối.

Nhưng đây là lần đầu Tạ Cát Tường tiếp xúc với một người như Tô Hồng Táo, nhất thời cũng không dám vội vàng kết luận.

Triệu Thụy nói: “Vậy thì phiền Tô phu nhân nói một chút về thân phận của chồng ngươi được không?”

Tô Hồng Táo hơi sững người.

Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đa tình ấy bình tĩnh nhìn về phía Triệu Thụy.

Vị đại nhân trẻ tuổi ngồi ở ghế chủ vị quả thực mặt đẹp như ngọc, sở hữu một dung mạo tuấn tú thoát tục. Ngài ấy khẽ cụp mắt, dường như không hề nhìn người đang ở phía dưới.

Tim Tô Hồng Táo đập như trống dồn.

Nàng mấp máy môi, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc: “Có phải… nhà phu quân ta đã xảy ra chuyện không?”

Đến lúc này, đầu óc hỗn loạn của nàng mới tỉnh táo lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc