Rõ ràng, ngay cả ông trời cũng đang cho cậu cơ hội để bù đắp những nuối tiếc trước kia.
Nghĩ tới đây, Ngu Tô không kìm được mà bật cười thành tiếng. Thế nhưng, vui quá hóa buồn, chưa kịp cười hết cơn thì cậu đã đã ho sặc sụa, cúi người ôm ngực vì đau.
“Ha ha ha, hay quá, vui thật, buồn cười ghê!”
Nhìn thấy cậu ho đến cong cả lưng, Ngu Chu - cậu em trai ít nói đứng bên cạnh - lập tức chạy đến đỡ, trong khi cha cậu Giản Vân Xuyên, người đàn ông ngẩn ngơ đang ngồi dưới hiên nhà thì chẳng hề thương xót, chỉ biết vỗ tay cười ha hả.
Ngu Tô không khỏi thở dài. Vạn sự khởi đầu nan, mà bắt đầu với một nhà toàn người già yếu, bệnh tật thì đúng là khó khăn chồng chất.
Nhắc đến chuyện này, phải nói qua về tình hình hiện tại.
Thời kỳ man hoang đầy rẫy những nguy hiểm chưa được biết đến. Trong số đó, điều khiến những người bình thường khiếp sợ nhất chính là các loại man thú.
Để tránh sự quấy nhiễu của man thú, hầu hết các ngôi làng đều được xây dựng cách xa rừng núi, xung quanh được bao bọc bởi những bức tường gỗ nhọn cao làm lá chắn.
Ngu Gia thôn cũng vậy, xung quanh là một vùng đồng bằng hoang vu. Ngay cả nước uống cũng phải vác thùng đi xa đến bờ sông để lấy về. Vì trong sông có quái ngư ăn thịt người, cả thôn không ai dám đặt gần sông.
Để no bụng, trai tráng trong thôn thường tụ tập thành nhóm vào rừng để hái lượm và săn bắn.
Nguyên chủ cơ thể này là một thành viên của đội hái lượm, chủ yếu nhờ vào các loại trái cây, nấm, rau dại hái được để nuôi sống cha và em trai.
Còn chuyện tại sao không đi săn? Là vì nguyên chủ quá yếu, so với thú săn, trông cậu còn giống con mồi hơn.
Hỏi chuyện tu luyện à? Đó là gì, ăn được không?
Thời kỳ man hoang, hầu hết mọi người đều không biết tu luyện là gì. Linh khí trong không khí thì dữ dằn, khó thuần phục, chỉ cần không cẩn thận là mất mạng như chơi.
Nhưng giờ đây, Ngu Tô mang theo "Thuật pháp toàn khoa" xuyên đến thế giới này như được bước trên vai những người khổng lồ. Những nguy cơ kia đối với cậu đều có cách giải quyết.
Vấn đề là hiện tại cậu đang bị bệnh, tham vọng lớn lao nào cũng phải gác lại, trước tiên cần dưỡng sức đã.
Nhưng phiền toái lại sớm tìm đến cửa —
“Ngu Tô! Ra đây!”
Bên ngoài xuất hiện bốn, năm thiếu niên, tất cả đều trần trụi phần trên, phần dưới quấn khố da, làn da rám nắng, vóc dáng rắn chắc hơn hẳn Ngu Tô.