Xuyên Về Thời Man Hoang Làm Thần Côn

Chương 5: Quyết đấu khiêu chiến

Trước Sau

break

Những người này đều là dân cùng làng, đứng đầu là một kẻ tên Ngu Hùng.

Cha của Ngu Hùng là thành viên trong đội săn bắn, mẹ là đội trưởng đội hái lượm. Gia đình có hai lao động khỏe mạnh, nuôi Ngu Hùng lớn lên cường tráng như trâu, tính tình lại hung hăng, cục súc.

Mâu thuẫn giữa nguyên chủ và Ngu Hùng bắt nguồn từ một người thứ ba: một cô gái thầm mến Ngu Tô.

Đừng thấy Ngu Tô yếu đuối mà nhầm, gương mặt cậu rất ưa nhìn, giữa một nhóm thiếu niên lực lưỡng như đàn trâu, nét thanh tú của cậu nổi bật lên hẳn, giống như hạc giữa bầy gà.

Cô gái mà Ngu Hùng để ý tên là Ngu Châu, nhưng Ngu Châu lại thầm thích nguyên chủ, mâu thuẫn từ đó mà nảy sinh.

Ngu Hùng thỉnh thoảng kéo bè kéo cánh đến gây sự với nguyên chủ.

Lúc nguyên chủ ngã từ trên núi xuống, ai nấy đều nghĩ chắc không sống nổi. Ngu Hùng thì vui mừng hết cỡ, ước gì tình địch chết luôn cho rồi.

Không ngờ chỉ hai ngày sau, không chỉ không nghe tin Ngu Tô qua đời mà còn nghe rằng cậu đã xuống giường đi lại được. Ngu Hùng làm sao ngồi yên được nữa, lập tức dẫn người đến tìm cậu.

“Ngu Tô, tao muốn thách đấu với mày!” Ngu Hùng chỉ tay vào Ngu Tô, ánh mắt hung dữ.

Một Ngu Hùng khỏe như trâu mà đấu với một Ngu Tô yếu ớt bệnh tật, kết quả thế nào thì ai cũng rõ.

Thằng nhãi này chẳng có ý tốt gì.

Ánh mắt Ngu Tô thoáng hiện sự mỉa mai, dám có ý đồ với mình thì phải xem có bản lĩnh hay không đã.

Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ bé bất ngờ lao ra, đẩy mạnh Ngu Hùng một cái. Thấy đẩy không được, cậu bé lại hung hăng nhào tới cắn vào chân Ngu Hùng.

“Á!” Ngu Hùng hét lên đau đớn, dùng sức hất Ngu Chu ra xa.

Thân hình gầy gò của Ngu Chu như diều đứt dây, bị Ngu Hùng mạnh như trâu quăng bay đi. Nếu ngã xuống mà không ai đỡ, hậu quả chắc chắn khó lường.

Đồng tử Ngu Tô co lại, không chút do dự lao ra đỡ lấy cơ thể Ngu Chu.

Cơ thể này yếu ớt, vừa đỡ được Ngu Chu, cả hai anh em ngã nhào xuống đất, và Ngu Tô là người chịu toàn bộ cú đập.

Ngu Tô nghiến chặt răng, nuốt tiếng kêu đau vào trong, ngẩng đầu nhìn Ngu Hùng. Đôi mắt của cậu thiếu niên gầy gò phát ra một ánh nhìn sắc lạnh hoàn toàn khác với thường ngày.

Ngu Hùng vô thức rùng mình, nhưng ngay sau đó lại giận dữ: “Nhìn cái gì mà nhìn, một tên phế vật lớn, một tên phế vật nhỏ, toàn là đồ vô dụng cả.”

Ngu Tô kiểm tra kỹ, thấy Ngu Chu không bị thương mới gắng chịu cơn đau khắp người mà đứng dậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc