Những lời của ông lão đầy ác ý nhưng lại là sự thật. Từ khi linh khí trời đất cạn kiệt, không chỉ linh khí biến mất mà mọi nguồn tài nguyên cũng dần cạn. Môi trường sống khắc nghiệt này ngày càng không thích hợp cho con người, sớm muộn gì cũng dẫn đến tình trạng sinh mạng con người suy thoái nhanh chóng.
Ánh mắt Ngu Tô thoáng nét bi thương nhưng cậu cũng chẳng thể làm gì khác. Đó là một sự thật mà cậu không thể thay đổi.
Cậu thu lại nét mơ màng trên gương mặt, kéo cao cổ áo, ôm chặt cuốn "Thuật pháp toàn khoa", hòa mình vào dòng người vô cảm, bước về phía ngôi nhà của mình.
Có lẽ vì tâm trạng đang trĩu nặng, Ngu Tô không để ý đến những điều bất thường xung quanh, cũng chẳng nghe thấy tiếng hét thất thanh của đám đông.
Chỉ đến khi một mảng tường từ trên cao rơi xuống ngay trên đầu mình, cậu mới bừng tỉnh, nhưng đã quá muộn.
Một tiếng "BÙM" lớn vang lên, theo sau đó là vô số tiếng la hét hỗn loạn.
Ngu Tô chỉ kịp nghĩ một điều: Ông lão gác cổng đó thật đúng là miệng quạ đen.
***
Khi mở mắt ra lần nữa, điều đầu tiên Ngu Tô nhìn thấy là mái nhà tranh vàng úa, những thanh xà ngang thô ráp chưa qua đẽo gọt, và những bức tường đất cũ kỹ. Lớp bùn trên bề mặt đã bong tróc, lộ ra những chỗ gồ ghề lồi lõm, xen lẫn cả rễ cỏ. Cảnh tượng này quá đỗi nguyên thủy, đậm chất thiên nhiên.
Nhìn kỹ hơn, cậu phát hiện mình đang nằm trên một tấm ván gỗ cứng đơ, thứ đóng vai trò như chiếc giường của cậu.
Đang ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì, cậu quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt đen láy đang chăm chú nhìn mình, khiến cậu giật nảy mình.
“Em là…”
Lời còn chưa nói hết, một dòng ký ức chợt ùa vào trong đầu. Đồng thời, cơn đau nhức trên cơ thể cũng quay trở lại.
Ngu Tô sững sờ nhận ra rằng mình đã không còn ở thời kỳ mạt pháp nữa. Linh hồn cậu đã xuyên vào thân xác của một thiếu niên thời man hoang, người cũng mang cái tên Ngu Tô!
Nguyên chủ của cơ thể này là một cư dân ở Ngu Gia thôn, một ngôi làng thuộc thời kỳ man hoang. Gia cảnh đơn giản: mẹ đã qua đời, chỉ còn cậu, cha và em trai. Nhưng cha cậu lại là một người tàn tật, Ngua ngớ ngẩn Ngua mất trí. Em trai chính là đứa trẻ đang chăm chú nhìn cậu kia. Nó có vẻ mắc chứng tự kỷ, ít khi mở miệng nói chuyện, tính cách cô lập, gầy gò đến mức như chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn bay đi.