Xuyên Về Thời Man Hoang Làm Thần Côn

Chương 1: Xuyên qua thời man hoang

Trước Sau

break

 

Gió lạnh rít gào, bầu trời âm u xám xịt.

Ánh mặt trời khó lòng xuyên qua lớp mây dày đặc để chạm đến mặt đất. Những con người sống trong thời kỳ mạt pháp đã từ lâu không còn nhìn thấy ánh nắng rực rỡ.

Trước mắt chỉ toàn một màu xám xịt. Những tòa cao ốc từng một thời huy hoàng lộng lẫy nay tường ngoài bong tróc, để lộ phần lõi mục nát, trông chẳng khác gì những con quái vật âm u há miệng rộng, nhìn thôi cũng khiến lòng người bất an.

Thế nhưng, đám người vội vã trên đường dường như đã quen với cảnh tượng này. Họ chẳng buồn ngước nhìn bầu trời, cũng chẳng thèm chú ý đến những tòa nhà tàn tạ xung quanh, chỉ vô hồn len lỏi qua từng ngóc ngách của con phố.

Ngu Tô bước ra từ thư viện, trong tay ôm một cuốn "Thuật pháp toàn khoa" dày cộp. Cậu đứng trước cửa thư viện, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt cứ thế treo mãi không hạ xuống.

Phía sau cậu là thư viện lớn nhất thành phố. Nơi này từng sáng đèn rực rỡ, người ra kẻ vào nườm nượp. Nhưng hiện giờ, ngoài ông lão gác cổng, chỉ còn mỗi cậu là người dở hơi đến đây đọc sách vào thời buổi như thế này.

Trong thời kỳ mạt pháp, quả cầu pháp thuật trên tầng thượng thư viện từng chiếu sáng cả thành phố giờ đã tắt ngúm. Những mầm non có thiên phú tu luyện cũng trở thành kẻ vô dụng.

Sinh ra không đúng thời, đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất của Ngu Tô.

Ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mình vẫn cố chấp đến thư viện đọc cuốn "Thuật pháp toàn khoa" này đến vậy. Dù sao, giờ nó có đem bán cũng chẳng được mấy đồng.

Có lẽ, ngọn lửa trong lòng cậu vẫn không chịu tắt, dù linh khí của thời kỳ mạt pháp đã cạn kiệt.

Cậu đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, nếu một ngày nào đó cậu có thể tu luyện, cuộc đời mình sẽ ra sao.

Ông lão gác cổng lười nhác đổi tư thế, dựa người vào cánh cửa lớn. Khi ông nhìn thấy vẻ khao khát và dã tâm không kìm được mà hiện lên trên khuôn mặt Ngu Tô thì không khỏi bật ra một tiếng cười giễu.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Có nhìn nữa thì linh khí trời đất cũng chẳng quay lại. Dù mày có thiên phú cỡ nào thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi."

Ông lão nói xong, vẫn chưa hả hê, tiếp tục làu bàu:
"Nếu linh khí trời đất vẫn còn thì đến kẻ vô dụng nhất cũng sống được đến trăm tuổi. Tao đây cũng chẳng phải già nua, xập xệ khi còn chưa đến sáu mươi. Nhưng tao vẫn còn may mắn đấy! Cứ chờ mà xem, bọn nhãi ranh như tụi mày, sống đến sáu mươi đã khó, chưa biết chừng năm mươi đã ngỏm rồi!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc