Xuyên Về Những Năm 60, Mang Thai Con Của Đại Ca

Chương 7

Trước Sau

break

Thiếu nữ trước mặt dáng người mềm mại dịu dàng, da trắng như tuyết, gương mặt xinh như hoa. Đôi mắt sáng ngời long lanh, mười ngón tay thon dài chắp lại, vừa nhìn anh vừa năn nỉ bằng giọng nói nhẹ nhàng, khiến ai cũng khó lòng mà cứng rắn nổi. Đừng nói là người ngoài, ngay cả công an Trương đã làm việc nhiều năm, tim cũng mềm nhũn ra như nước.

Ai mà chịu nổi chứ?

Hơn nữa, chuyện này nói lớn thì là lớn, nói nhỏ cũng chẳng đáng gì. Làm đúng theo quy định thì cũng không sai, nhưng nếu muốn nghĩ cách giải quyết nhẹ nhàng hơn thì cũng được, chẳng phải vấn đề to tát, viên công an trẻ đưa lại tờ giấy giới thiệu cho Hàn Thư Anh.

Cô gái này mảnh mai yểu điệu, một thân một mình nơi đất khách. Vừa rồi lúc thấy họ còn bị dọa đến tái cả mặt, nhìn cũng thấy thương.

Giang Kiến Hứa cúi mắt nhìn cô một cái, rồi nhẹ giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Lão Trương, tình huống của cô ấy này... giấy giới thiệu có thể làm lại được không? Viết thư bảo bên nguyên quán gửi một bản mới đến đây càng sớm càng tốt, anh thấy thế nào…”

Văn bản từ cấp trên tuy bắt buộc phải thi hành, nhưng cách thi hành thì có nhiều cách, đâu cần cứ phải bắt người. Hai người bọn họ đã xem qua giấy giới thiệu, dấu mộc cũng đầy đủ, không có gì đáng ngờ.

Công an Trương liếc nhìn Hàn Thư Anh một cái rồi gật đầu: “Được.”

Công an trẻ quay lại hỏi: “Đồng chí, cô đến Lộc Kiều để tìm thân nhân, đã tìm được chưa?” Nếu là đi tìm người thân thì có thể tạm trú tại nhà họ. Công an cũng không thể tự tiện xông vào nhà dân để cưỡng ép xử lý bắt giam người ta được.

Hàn Thư Anh lập tức lắc đầu.

Thấy cô mặc đồ mỏng manh, trời vào thu rồi mà vẫn diện váy để lộ cả đôi chân, anh còn để ý bên cạnh cô, trên ghế chẳng có lấy một món đồ gì, công an trẻ nhíu mày hỏi: “Hành lý của cô đâu?”

Hành lý? Đúng rồi, cô đâu có mang hành lý.

Hàn Thư Anh nhanh trí ứng biến: “Lúc đi xe, hành lý không may bị thất lạc.”

Cả ba người trong phòng: …

Lại thất lạc nữa?

“Giấy tờ tùy thân thì hết hạn, hành lý lại mất?” Giang Kiến Hứa liếc nhìn cô, một người như thế mà cũng dám ra ngoài một mình sao? Người nhà cô có yên tâm thật không? Bây giờ bên ngoài chẳng an toàn chút nào, bọn buôn người nhan nhản, mà đối tượng nhắm tới chính là những cô gái trẻ xinh đẹp đi lẻ như cô, đúng là quá liều lĩnh.

Hàn Thư Anh cụp mắt xuống, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng và tủi thân, muốn nói rằng những chuyện này chẳng có cái nào là do cô tự gây ra cả, nhưng giờ đã đến mức này, cô chỉ còn biết cắn răng mà chịu.

Giang Kiến Hứa đưa mắt đánh giá cô từ đầu đến chân, rồi hạ giọng nói với công an Trương bên cạnh: “Hay là... đưa cô ấy đến trạm tiếp nhận đi, cô ấy không tìm được người thân ở đây, hành lý cũng mất, còn có thể đưa đi đâu nữa?” Hành lý không có, chẳng lẽ bọn họ còn phải quay lại tàu lửa giúp cô đi tìm?

“Chỉ còn cách đó thôi.” công an Trương đồng ý.

Bàn bạc xong, công an trẻ lên tiếng: “Được rồi, cô đi với chúng tôi.”

Thấy hai viên công an đã dịu giọng, thái độ cũng dễ chịu hơn hẳn so với lúc đầu, Hàn Thư Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra chuyện xác minh thân phận, tạm thời cô đã vượt qua được cửa ải này.

Khi bị thẩm vấn lúc nãy, trong mắt cô, hai người họ chẳng khác gì hai vị Diêm Vương mặt lạnh, suýt chút nữa đã dọa chết cô rồi. Cô vừa sợ vừa run, căng thẳng nửa ngày trời. Giờ đây, khi đã có giấy tờ hợp lệ trong tay, cảm giác hoàn toàn đảo ngược. Có lẽ, chỉ có bộ cảnh phục kia mới khiến cô can tâm tình nguyện, đi theo họ trong đêm tối mà không chút nghi ngại. Cảm giác an toàn ấy, không phải ai cũng cho được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc