“Đồng chí, chúng ta sắp đi đâu vậy?” Cô nhanh chân bước theo phía sau Giang Kiến Hứa, vừa đi vừa hỏi, vừa nãy cô nghe thấy họ nhắc đến trạm tiếp nhận, nhưng đó là nơi như thế nào? Cô cố gắng dò hỏi.
“Tìm chỗ ổn định cho cô nghỉ tạm.”
“Vậy... còn chuyện giấy giới thiệu hết hạn thì sao?”
“Gấp gì chứ? Mai rồi tính tiếp.” Giang Kiến Hứa liếc cô một cái, không biết giờ đã là mấy giờ rồi sao? Vì chuyện của cô mà hai người họ phải bận rộn đến tận giờ này, còn chưa kịp ăn cơm. Không biết về lại trụ sở thì còn phần nào trong bếp không nữa.
Nhân viên nhà khách chạy theo phía sau gọi với theo: “Cô gái... đồng chí! Cô có giấy giới thiệu sao lúc nãy không lấy ra? Cô đừng giận nhé, tôi cũng không còn cách nào khác, đây là quy định từ cấp trên mà...”
Tiếc là anh ta gọi mãi mà không ai quay lại đáp lời.
Vừa ra khỏi nhà khách, một cơn gió thu lạnh buốt ập đến, khiến Hàn Thư Anh rùng mình, toàn thân run lên vì lạnh.
Hai viên công an đều đi xe đạp.
Giang Kiến Hứa vừa vắt chân qua yên xe, phía sau lập tức nặng xuống. Một làn hương nhè nhẹ phảng phất đến, anh liếc nhìn qua khóe mắt, thấy một góc váy và đôi chân trắng muốt lộ ra. Cúi đầu, anh bắt gặp đôi bàn tay mềm mại đang níu chặt lấy vạt áo bên hông mình.
Động tác đạp bàn đạp của anh khựng lại một nhịp, sau đó liền đạp mạnh, chiếc xe lao vút đi.
Trên đường đi, Hàn Thư Anh suýt nữa thì bật khóc vì lạnh, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng để chống hở, bên ngoài là sơ mi cũng mỏng tang, đôi chân thì để trần. Giờ ngồi trên xe đạp, gió lạnh như lưỡi dao xuyên qua người, rét đến mức cô chịu không nổi.
Nhưng viên công an trẻ ngồi phía trước thì lại hoàn toàn khác. Có lẽ vì còn trẻ, thân nhiệt như lò sưởi, ngồi gần mà cô có thể cảm nhận được từng luồng hơi ấm tỏa ra từ lưng anh.
Xin lỗi... cô thật sự không thể chống lại được sự ấm áp như lửa này. Hơn nữa, trên áo anh còn phảng phất mùi nắng, vừa sạch sẽ vừa dễ chịu, lại ấm áp vô cùng, cô lặng lẽ áp mặt lên lưng anh để sưởi, sau đó nhẹ nhàng áp sát cả người, dựa vào anh mà tránh rét.
Đang đạp xe, bất chợt cảm nhận được phía sau dán sát vào một mảnh mềm mại ấm áp, Giang Kiến Hứa bỗng cứng đờ cả lưng…
Trạm tiếp nhận và chuyển giao, gọi tắt là trạm tiếp nhận.
Nó nằm ở cuối phố phía tây thành phố, trong màn đêm tối mịt, hiện ra một khuôn viên rộng lớn, bên trong là từng dãy nhà cấp bốn bằng gạch đỏ nối tiếp nhau. Trạm công an và trạm tiếp nhận chỉ cách nhau một bức tường, nằm đối diện nhau.
Thành phố sáu mươi năm trước, trên đường phố gần như không có lấy một chút màu sắc. Màu sắc duy nhất chính là những dòng khẩu hiệu đỏ chói rực rỡ.
Dưới ánh đèn mờ mờ, trên tường nổi bật những dòng chữ lớn đỏ tươi:
Phát triển kinh tế, đảm bảo cung ứng.
Chuẩn bị chiến tranh, phòng chống thiên tai, vì nhân dân. Đào hầm sâu, tích trữ lương thực, không bá quyền.
Khuyến khích toàn dân lao động, thực hiện phồn vinh chung...
Hàn Thư Anh nhìn mà lạnh cả sống lưng, dường như cô thật sự đã xuyên tới một giai đoạn vô cùng gian khổ trong lịch sử. Trên phố chẳng có mấy người đi lại, thỉnh thoảng gặp vài người sắc mặt vàng vọt, gầy trơ xương, hầu như không thấy ai béo. Có người mặc áo ngắn quần ngắn, trên quần áo còn chằng chịt vết vá.
Cô đang bám vào lưng công an Giang phía trước, len lén đảo mắt nhìn xung quanh. Theo quan sát của cô, bộ cảnh phục trên người công an Giang đã được coi là mộc mạc lắm rồi nói một cách dễ nghe là giản dị, nói thẳng ra thì... hơi quê một chút.