Nơi họ đang đứng là một gian nhà nhỏ sát bên nhà khách, không gian chật hẹp, ánh sáng tù mù, bầu không khí trong phòng dường như bị nén lại, mang theo cảm giác căng thẳng như đang bị thẩm vấn. Hàn Thư Anh vừa mới xuyên tới, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể lo lắng nhìn biểu cảm của hai viên công an trước mặt.
Khu nhà ở của nhà khách là một tòa nhà hai tầng, đúng lúc đến giờ cơm, bên kia vọng lại tiếng người xếp hàng lấy cơm huyên náo không ngớt.
Tiếng ồn ào ấy khiến căn phòng nhỏ tối tăm này như trở nên chân thực hơn.
Viên công an trẻ hơi nghi hoặc nhìn cô một cái, rồi nhận lấy tờ giấy mở ra xem. Không chỉ là giấy giới thiệu, bên trong còn kẹp thêm vài tấm vé xe. Quả là đi một vòng lớn, vượt qua mấy thành phố mới tới được đây. Anh ngẩng lên nhìn cô, xác nhận lại: “Cô tên Hàn Thư Anh?”
“Đúng vậy.” Nghe thấy tên mình, Hàn Thư Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng dịu đi một chút.
Viên công an trẻ đưa lại tờ giấy cho Trương Hòa Bình đứng bên cạnh, nói: “Quá hạn ba ngày rồi.”
Quá hạn ba ngày? Ánh mắt Hàn Thư Anh liên tục đảo qua lại giữa hai người, trong lòng dấy lên nghi hoặc, có ý là gì đây?
“Cô ấy dừng lại dọc đường quá lâu, giờ mới đến nơi thì giấy giới thiệu đã hết hạn.” Tình huống như thế này không phải chưa từng có, theo quy định trên văn bản, cứ hết hạn là xử lý như lưu dân. Nhưng tờ giấy chứng minh thân phận này xem ra không có vấn đề gì lớn.
Trương Hòa Bình nhận lấy, cẩn thận kiểm tra con dấu in trên giấy, sau đó mới nói với Hàn Thư Anh: “Vị đồng chí này, giấy giới thiệu hết hạn rồi mà sao bây giờ mới đến? Theo quy định, ai mà để giấy giới thiệu quá hạn, không quay về nguyên quán đúng thời hạn thì cũng phải xử lý theo diện lưu dân.”
“Hết hạn rồi sao?” Vừa mới thở phào xong, Hàn Thư Anh lại căng thẳng trở lại. “Vậy... tờ giấy giới thiệu này, không dùng được nữa ư?”
Cô lo lắng nhìn hai người công an, nuốt nước bọt. Về khả năng quan sát sắc mặt người khác, cô vốn có chút thiên phú, nhìn thần sắc của họ lúc này có vẻ đã dịu đi nhiều so với khi nãy, chắc là... vẫn còn hữu dụng?
Vấn đề lúc này là... giấy giới thiệu hết hạn rồi. Thật sự là quá khó xử, chứng minh thư mà cũng có thể hết hạn, chẳng phải khiến người ta khổ sở sao?
Nhưng ít ra, nó cũng chứng minh được cô không phải người đáng nghi. Lúc nãy, khi cô không trả lời được địa chỉ quê quán, ánh mắt và vẻ mặt của hai người công an nghiêm trọng đến mức khiến cô hoảng sợ thật sự.
Cô còn để ý thấy, viên công an lớn tuổi dường như làm việc gì cũng tham khảo ý kiến người trẻ hơn. Cảm giác như rất nể mặt anh ta.
Phải biết rằng từ xưa đến nay, chìa khóa của quan hệ xã hội luôn nằm ở con người. Nếu có thể xử lý tốt con người, thì sự việc cũng đã coi như xong một nửa.
Vậy thì, có phải chỉ cần thuyết phục được viên công an trẻ này là xong rồi không?
Nghĩ đến đây, Hàn Thư Anh lập tức bày ra ánh mắt đáng thương, nhìn thẳng vào đồng chí công an trẻ trước mặt. Giọng cô dịu dàng như thể mềm đến tận tim gan, lời lẽ khẩn cầu, gần như dốc hết khả năng diễn xuất cô có từ khi bước chân vào nghề.
“Đồng chí, tôi xin anh đấy. Anh xem, tôi có giấy giới thiệu thật mà, chỉ là dọc đường đi quá lâu, tính toán thời gian không khéo nên mới để hết hạn. Đừng đưa tôi vào trại tạm giữ được không? Tôi thực sự không phải người xấu, tôi cam đoan ngày mai sẽ tìm cách rời khỏi đây, quay về nguyên quán, tuyệt đối không gây phiền phức cho anh cũng như cho quốc gia. Anh xem... có được không?”