Xuyên Về Những Năm 60, Mang Thai Con Của Đại Ca

Chương 5

Trước Sau

break

“Nếu cô vẫn không chịu khai, không rõ lai lịch, không thể chứng minh thân phận, vậy thì buộc phải làm theo quy trình kiểm tra, lúc đó sẽ rắc rối hơn rất nhiều.” Anh gập sổ lại, liếc sang viên công an lớn tuổi bên cạnh, lời còn chưa nói hết.

Nếu thân phận có vấn đề, vậy thì xin lỗi, theo quy định, ít nhất phải bị giữ lại nửa tháng. Một khi đã vào tổ thẩm vấn, thì chẳng có cái miệng nào không mở ra cả.

Thấy cô vẫn chưa trả lời, công an trẻ khẽ nhíu mày, theo quy trình mà nói: “Vậy mời cô theo chúng tôi về đồn một chuyến.” Nói rồi anh cất bút và sổ vào túi.

“Đợi đã! Khoan đã…”

Hàn Thư Anh không phải không muốn trả lời, mà là tình cảnh của cô hiện tại đúng là khéo không bằng thật. Nói thật thì không dám, bịa chuyện lại không thể qua mặt người ta. Giờ thấy họ thật sự chuẩn bị đưa cô về trạm tạm giữ, cô rối bời.

Nếu bị đưa đi thật, chẳng phải những dòng chữ trong kịch bản kia sẽ trở thành hiện thực sao? Vào đồn công an ở thời đại này, làm gì có chuyện tốt đẹp gì xảy ra! Trong lúc cấp bách, cô vội vàng nắm chặt lấy tay của đồng chí công an trước mặt, siết chặt ngón tay anh ta.

“Chờ đã…” Trong đầu cô cuống cuồng nghĩ cách đối phó, còn con đường nào có thể xoay chuyển tình thế không? Lẽ nào diễn biến đã hoàn toàn không thể thay đổi? Tuy cô không rành rẽ về thời đại này, nhưng những sự kiện lớn trong lịch sử thì cô biết. Năm nay là 1963, nếu bây giờ cô bị tạm giữ rồi đưa đi cải tạo lao động, thì đời cô coi như chấm hết, muốn ra ngoài có khi phải mất hơn chục năm…

Bị một bàn tay mềm mại như không xương bất ngờ nắm lấy, viên công an trẻ sững lại, cúi đầu nhìn bàn tay của cô.

Thời này quan hệ nam nữ vô cùng bảo thủ, đừng nói là người lạ, ngay cả những đôi đang hẹn hò cũng không dám đứng gần nhau ở nơi công cộng. Chỉ cần có người ngoài ở gần, họ liền giữ khoảng cách ít nhất ba mét, sợ bị điều tiếng.

Còn nhớ hồi trước, lúc công an Trương đến nhà bạn gái chơi, chỉ ngồi nói chuyện mà chẳng làm gì, thế mà khi có người bước vào, anh ta suýt nhảy ra khỏi cửa sổ, chỉ vì sợ người ta hiểu lầm. Nói chi đến chuyện nam nữ nắm tay nhau giữa ban ngày ban mặt.

Trong lúc Hàn Thư Anh đang rối trí đến phát điên, thì những dòng chữ trên kịch bản bỗng biến mất. Dòng chữ vàng “người tình nghi bị tạm giữ nửa tháng” đã rút lui.

Dòng chữ mới từ từ hiện ra.

Cảnh đầu tiên trong kịch bản: Gặp gỡ chàng giữa mùa hoa rơi (hoàn thành)

Phần thưởng: Một tờ giấy giới thiệu

Hàn Thư Anh lúc này như bừng tỉnh.

Cô cúi đầu, đưa tay sờ thử, thì thấy trong túi áo sơ mi trước ngực quả thật có một tờ giấy được gấp gọn.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh nói: “...Đồng chí, tôi tìm thấy rồi!”

“Khụ.” Viên công an trẻ khẽ ho một tiếng, rút tay mình về một cách kín đáo.

“Tìm thấy rồi sao?”

Hàn Thư Anh lấy tờ giấy trong túi ra, mở ra xem thì thấy ba chữ “Giấy giới thiệu” in rõ ràng ở trên đầu. Nét chữ có phần nguệch ngoạc nhưng phía dưới đúng là ghi tên "Hàn Thư Anh". Chắc... chắc đây chính là giấy giới thiệu của cô rồi? Sắp bị công an đưa đi đến nơi, cô cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng hai tay dâng tờ giấy lên trước mặt người đối diện.

“Tôi tìm được giấy giới thiệu rồi, đồng chí xem thử xem, đây có phải thứ mà các anh cần không?” Cô nâng cao hai tay, giơ thẳng lên trước mặt viên công an trẻ.

Mặt trời mùa thu như chiếc gầu múc nước trượt vào giếng, vừa nháy mắt đã lặn mất, trời nhanh chóng chuyển sang tối. Để tiện cho việc ghi chép, cậu nhân viên nhà khách vội chạy đi bật đèn. Thời này đèn yếu, ánh sáng lờ mờ, không mấy rõ ràng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc