Dựa vào ánh sáng yếu ớt từ hành lang, cô khom người lặng lẽ bò tới đầu giường của công an Giang, cô thận trọng ngồi xổm xuống, nín thở, rồi hé đầu lên, tay bám nhẹ vào mép giường để nhìn kỹ gương mặt anh.
Vừa mới cúi xuống nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là sống mũi cao thẳng của anh ta, đột nhiên cô nhớ đến trò chơi ngày xưa với anh trai, tưởng tượng trượt xuống sống mũi như cầu trượt vậy! Hàn Thư Anh lập tức đưa tay bịt miệng, suýt nữa bật cười thành tiếng.
Ngay bên dưới sống mũi ấy là đôi môi dày mỏng vừa phải, hai bên còn có đường viền kéo dài rất cân đối. Mặt nghiêng của anh lộ rõ đường nét xương gò má, góc cạnh gương mặt rõ ràng như tượng điêu khắc, không ngờ khuôn mặt anh ta lại có kết cấu đẹp như vậy. Đường cong nghiêng mặt ấy, thực sự… quá hoàn hảo.
Cô nín thở, vừa định đứng dậy thì bất chợt hành lang vang lên tiếng bước chân của hành khách đi vệ sinh, Hàn Thư Anh lập tức rụt vào một góc tối, lặng lẽ ẩn mình trong bóng đêm.
Lúc ấy, từ giường bên cạnh truyền đến giọng nói lơ mơ trong mơ:
“Ngủ đi… em biết rồi mà…” “Đói bụng rồi sao… muốn ăn cơm hả…”
Đúng lúc này, đoàn tàu không biết đã tiến vào đường hầm hay một đoạn núi, phát ra âm thanh u u vang vọng, ánh sáng chớp loé liên tục. Cùng lúc đó, giường trên của Quách Mai khẽ động, giường dưới của Văn Dật Xuân cũng trở mình theo. Hàn Thư Anh đang ngồi xổm dưới đất, nín thở không dám phát ra chút tiếng động nào, mãi đến khi đoàn tàu đi qua đoạn đó, tiếng ồn cũng lắng xuống dần.
Cô mới từ từ kéo lại váy và cổ áo, rồi rón rén đứng dậy, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy mép nệm, cô mượn chút lực, nhẹ nhàng cúi người áp sát giường của công an Giang.
Nếu ban ngày, lúc anh còn tỉnh, thì muốn làm thế này đúng là nằm mơ! Trước tiên là chiều cao không cho phép. Kế đến, đừng nhìn phim ảnh mà lầm tưởng — trong phim, nam nữ chính dễ dàng va vào nhau rồi hôn, đó là vì có diễn viên phối hợp, quay đi quay lại mới thành. Còn đời thực thì khác xa! Trừ khi cô là một cô cô đô con to lớn, bằng không muốn đánh ngã một người đàn ông trưởng thành đã khó, huống hồ gì là… công an Giang. Có khi chưa kịp lao vào đã bị anh ta đưa tay giữ chặt, vô cùng dứt khoát.
Nhưng mà, anh đang ngủ thì lại khác, chỉ cần anh ấy vẫn đang ngủ, cô chỉ cần cúi xuống, nhẹ nhàng chạm môi một cái là hoàn thành cảnh “hôn môi” trong kịch bản rồi!
Mức độ khó khăn đã giảm đáng kể, huống chi hiện tại là thời cơ thuận lợi: đêm khuya, người yên, tàu lắc nhẹ…
Thiên thời, địa lợi, nhân… bất tỉnh. Không hành động bây giờ, thì còn chờ đến bao giờ nữa?
Sau khi hạ quyết tâm, Hàn Thư Anh to gan lớn mật nhìn về phía người đang nằm trên giường. Nếu người đó trông xấu xí, có lẽ cô còn ngầm do dự mà rút lui. Nhưng làn da nâu khỏe mạnh đều màu vì phơi nắng, thân hình rắn rỏi toát lên vẻ thường xuyên vận động của đồng chí Giang, khiến cô lập tức chu môi lại gần.
Thật xin lỗi, công an Giang. Cô thật sự quá khao khát được quay về hiện thực, nếu anh muốn trách, thì hãy trách cái kịch bản này đi, ai bảo cô lại xuyên vào đúng một câu chuyện đầy mùi dụ hoặc như thế chứ...
Ngay khi đôi môi phấn nộn của cô sắp chạm tới.
Người đang nằm ngủ trên giường đột nhiên mở to mắt, đôi mắt dài hẹp nhìn chằm chằm vào cô, hàng lông mày kiếm khẽ nhướng lên.