Khi công an Giang lên tiếng, Hàn Thư Anh đang nghiêng đầu nhìn xuống hắn từ góc 45 độ.
Phía trước không có đường, phía sau cũng chẳng còn lối thoát.
Hai mắt Hàn Thư Anh tối sầm lại, không tỉnh sớm, không tỉnh muộn, lại cố tình tỉnh đúng lúc này!
Nói thật đi, giữa đêm hôm khuya khoắt, công an Giang không ngủ được à? Sao lại tỉnh?
Cái kịch bản chết tiệt này, một ngày cũng không thể yên ổn được.
Làm người, không bị sự trầm mặc ăn mòn thì cũng sẽ biến thái vì áp lực.
Nếu cô đã mất mặt đến mức này, mũi tên đã lên dây, mặt mũi cũng đã vứt sạch, thì cho dù là da mặt hay kịch bản, cô đều phải cố mà hoàn thành cho giống.
Hàn Thư Anh cắn răng, nhắm mắt lại, kệ đi, coi như đang quay phim.
Nói thật nhé, môi của công an Giang mềm thật đấy…
Một mùi hương phức tạp ập thẳng vào mặt, khiến hắn sững người mất ba giây.
Giang Kiến Hứa thật sự không thể tin được, hắn là thật sự không thể tin nổi!
Có một ngày chính mình lại bị người khác cưỡng hôn? Giỡn chắc? Trên tàu hỏa? Còn là khoang bốn người? Hơn nửa đêm rồi cơ mà!
Hắn là công an, hắn nhớ rất rõ nữ đồng chí này tối nay ăn là gà quay, tuyệt đối không phải gan hùm mật gấu!
Điên rồi!
Trong lòng hắn dâng lên một suy nghĩ duy nhất có thể giải thích hợp lý cho hành động này: nữ đồng chí này… là vì muốn được lưu lại Lộc Thành mà làm liều?
Chẳng lẽ... hắn chính là mục tiêu mà cô ấy chọn?
Nghĩ tới đây, lông mày hắn lập tức nhíu lại, vươn tay muốn đẩy cô ra. Thật ra thì ngay từ khi cô vừa rời giường hắn đã tỉnh, thấy cô lén lút ngồi xổm dưới đất, hắn cố tình không lên tiếng, ban đầu còn nghĩ xem cô định giở trò gì, không ngờ…
Tính toán nhỏ nhen như vậy lại dám nhắm vào hắn!
Rất nhiều người vì hộ khẩu thành phố mà nghĩ đủ mọi cách để bám trụ lại. Mỗi tháng còn được phân phối thực phẩm theo chế độ, điều đó khiến người ta không tiếc đủ đường mưu cầu.
Trong số đó, kết hôn chính là cách tiện lợi nhất, đồng thời cũng là kẽ hở dễ lợi dụng nhất. Sau khi kết hôn, chỉ cần lấy lý do đoàn tụ vợ chồng là có thể dễ dàng chuyển hộ khẩu về nhà chồng ở thành phố. Ở nông thôn, các cô gái bị xua đi gả chồng như xua vịt, miễn sao có thể cưới được một người có hộ khẩu thành thị thì nhà gái đã thấy nở mày nở mặt rồi.
Càng có không ít cô gái nông thôn vì muốn bám trụ lại thành phố mà dám làm liều… Những chuyện như vậy, trong công việc của hắn gặp còn thiếu gì? Chỉ là không ngờ có một ngày, chuyện ấy lại xảy ra trên chính người hắn.
Cô ta sẽ không thật sự nghĩ rằng làm như vậy là có thể bám lấy hắn chứ?
Nói thì dài dòng, nhưng toàn bộ suy nghĩ ấy chỉ diễn ra trong khoảng nửa khắc. Lúc này, Hàn Thư Anh đang trần chân, môi bĩu ra đầy uất ức, hoàn toàn không biết xấu hổ mà da mặt dày tiến sát về phía hắn. Cô gần như nằm rạp lên người hắn, ánh mắt liều mạng nhìn xuống phía dưới, cố tìm đường sống trong cái kịch bản vô tình.
Why?
Vì cái gì?!
Vì sao kịch bản lại không có phản ứng gì hết? Không thể nào! Nắm tay, ôm, hôn môi, dù là theo logic bình thường hay kinh nghiệm quay phim của cô, thì đến đây đáng lý phải hoàn thành được cảnh thứ ba rồi chứ! Sao lại không có tín hiệu gì? Kịch bản hết pin rồi à? Nhưng nó làm gì có cổng sạc đâu?
Đáng ghét! Đã hôn rồi thì không thể nào tay trắng trở về được!
Cô không cam lòng, nhất định là có chỗ nào đó sai rồi! Cô hơi dịch ra khỏi nguồn nhiệt ấm áp, rồi dưới ánh sáng lờ mờ của hành lang, quay đầu nhìn về phía công an Giang, công an Giang đang nheo mắt, ánh nhìn rất bình tĩnh, gần như lạnh nhạt mà quan sát cô, thậm chí còn đang giơ tay lên, rõ ràng là định đẩy cô ra.