“Cái gì?” Hai trăm sáu mươi đồng? Văn Dật Xuân kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi, đó là nửa năm tiền lương của em!
Anh cầm tờ báo trong tay, sắc mặt lúc thì trắng bệch, lúc lại đỏ bừng, trong lòng trầm ngâm suy tính.
Đợi đến khi công an Giang và Hàn Thư Anh quay lại, Văn Dật Xuân bỗng thay đổi thái độ lạnh nhạt trước đó, đặt tờ báo xuống rồi chủ động bắt chuyện với công an Giang.
Anh niềm nở nói: “... Đồng chí Giang, tôi thấy anh không mang hành lý, lần này đơn vị thông báo tất cả những người đi tập huấn phải tự mang theo hành lý, anh không nghe nói sao?” Văn Dật Xuân mang theo một túi hành lý cuộn đặt dưới giường, còn anh thấy công an Giang chỉ xách một chiếc túi đơn giản.
Công an Giang thản nhiên đáp: “Ở tỉnh thành có người thân, mượn một bộ là được.”
Có người thân! Văn Dật Xuân ngẩng đầu nhìn sang Quách Mai, chị Quách lập tức bĩu môi ra hiệu, quả nhiên công an Giang là người tỉnh thành!
Đêm khuya, tiếng ồn trong toa giường nằm đã nhỏ đi đôi chút, còn lại chủ yếu là tiếng bánh xe tàu đập lên đường ray vang lên lộc cộc đều đặn. Nghe lâu khiến người ta dần buồn ngủ, sau chín giờ tối, trong buồng, Văn Dật Xuân và Quách Mai lần lượt đi ngủ, gần như không còn tiếng động.
Hàn Thư Anh bị công an Giang đuổi lên giường trên, còn anh ngủ ở giường dưới.
Cô leo lên giường trên, nằm trên chiếc giường cứng, cứ nghĩ sẽ giống như lúc ở trại tạm giữ, lo lắng đến mức không ngủ nổi, nhất là khi giường dưới là công an Giang. Không ngờ vừa đặt đầu xuống gối cô đã ngủ ngay tắp lự! Cho đến khi một tràng tiếng ầm ầm của bánh tàu va vào đường ray đánh thức cô dậy.
Đêm đã về khuya, cô tỉnh lại thì mồ hôi ướt đẫm, vừa gặp ác mộng. Trong mơ, một con quái vật kịch bản khổng lồ đang đuổi theo cô, miệng cứ gào thét: “Hôn hôn hôn hôn hôn…”
Tiếng hét đó làm cô choàng tỉnh dậy, dưới ánh sáng yếu ớt từ hành lang tàu, cô nhìn về phía đối diện. Giường trên, Quách Mai đắp chăn nằm nghiêng bất động. Giường dưới, đồng chí Văn quay lưng về phía họ, dường như đang ngủ say. Cô lại cẩn thận thò đầu nhìn xuống giường dưới bên này. Người kia đang nằm ngửa trên giường, nhắm mắt, có vẻ đã ngủ say.
Hàn Thư Anh khẽ thở phào một hơi.
Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy thật.
Thì ra nỗi sợ lớn nhất trong lòng cô chính là việc không thể hoàn thành kịch bản và không thể quay về thực tại.
Nếu không thì cô đã chẳng mơ thấy một giấc mơ kỳ quái đến vậy, nơi kịch bản cứ rượt đuổi cô, thúc ép cô, rồi đòi… hôn cô...
Hôn sao?
Hàn Thư Anh như chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lập tức bừng sáng. Cô reo thầm trong lòng, à, cô hiểu rồi, không phải là việc chạm vào không có tác dụng, mà là do tình tiết không đúng, đúng rồi, là tình tiết!
Cô nhanh chóng ngẫm lại từ đầu, một kịch bản tình yêu thì phải có những gì? Nắm tay, ôm nhau...
Và tiếp theo, chẳng phải chính là cảnh hôn đó sao? Trong các bộ phim cô từng đóng, tất cả đều diễn như vậy cả.
Không hiểu sao cô lại không nghĩ ra sớm hơn.
Hàn Thư Anh nghiến răng, rồi dùng nắm tay nhỏ đấm nhẹ vào lòng bàn tay kia, đầy quyết tâm.
...
Bên trong toa tàu tối mờ, vang lên lác đác tiếng người mớ ngủ và tiếng xào xạc của chăn nệm khi hành khách trở mình.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, may mà chiếc giường đủ chắc chắn nên không phát ra tiếng động. Cô trượt người xuống theo một bên giường, khi chạm đất, cô không mang giày, đôi tất trắng muốt của cô chạm lên sàn tàu lạnh lẽo.
Mọi việc rất suôn sẻ. Cả ba người kia vẫn ngủ say, xung quanh chỉ còn tiếng thở nhẹ cùng âm thanh đều đều của đoàn tàu chạy.