Tức đến mức chẳng thiết gì nữa, cô trong cơn bực bội và tuyệt vọng quay sang công an Giang, cáu kỉnh nói: “Tôi muốn đi vệ sinh...”
Ánh mắt công an Giang đột nhiên sững lại, ánh nhìn anh dành cho cô đầy kinh ngạc. Nữ đồng chí này đúng là không xem anh là người ngoài thật rồi. Đi vệ sinh... Nhìn vẻ mặt vừa thản nhiên vừa có lý của cô mà anh im lặng mấy giây, sau đó anh liếc nhìn xung quanh, rồi đặt cuốn sổ trong tay xuống, lặng lẽ đứng dậy.
Hàn Thư Anh lon ton đứng dậy đi theo phía sau anh. Cô uống nhiều nước thật sự có chút không nhịn nổi nữa rồi.
Giường trên, Quách Mai vừa đan áo vừa liếc nhìn hai người đối diện. Đợi họ đi khỏi, chị mới quay sang hỏi giường dưới: “Tiểu Văn này, hai người đó là gì của nhau thế? Đang tìm hiểu à?”
Văn Dật Xuân lập tức ngồi thẳng dậy: “Công an Giang chẳng nói nữ đồng chí đó là người nông thôn sao? Hành lý bị mất nên đưa cô ấy về quê mà.”
Nhà Văn Dật Xuân có hoàn cảnh không tốt, cũng là từ nông thôn lên. Anh có anh chị em làm ruộng nuôi anh ăn học, sau này thi đỗ đại học và vào công tác ở Cục Văn hóa Giáo dục, trở thành niềm tự hào của cả gia đình. Cha mẹ anh đã dặn dò đi dặn dò lại rằng anh tuyệt đối không được lấy con gái nông thôn, tốt nhất nên cưới một người phụ nữ có thể giúp ích cho sự nghiệp, phải là hộ khẩu thành phố, lại còn có công việc đàng hoàng, vì thế trước giờ anh luôn dứt khoát không nghĩ đến con gái nông thôn.
Lý lẽ là như vậy, nhưng từ lúc biết nữ đồng chí đối diện là hộ khẩu nông thôn, anh vẫn không kìm được mà mượn cớ xem báo để lén liếc mắt nhìn cô hết lần này đến lần khác. Cô gái đó rất đặc biệt, rất thu hút, giống như lời trong những tập thơ, giống như một đóa hồng rực rỡ nở giữa sa mạc, cô rực rỡ, tươi sáng...
Anh không phải chưa từng gặp con gái nông thôn, nhưng chưa từng gặp ai như cô ấy!
Quách Mai mỉm cười đầy ẩn ý: “Đồng chí Tiểu Văn à, xinh đẹp cũng là một loại tài nguyên khan hiếm, có người chê hộ khẩu nông thôn, nhưng cũng có người chẳng bận tâm đâu.” Có tiền chưa chắc đã được yêu thích, nhưng nếu xinh đẹp thì ai mà không thích cơ chứ.
Cô liếc nhìn cô gái nhỏ kia, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay. Lúc nãy khi cô ấy ngồi xuống, tà áo khoác vén lên để lộ chiếc váy, đôi chân trắng nõn, mềm mại. Khi đứng dậy, thân hình ấy thật khiến người khác phải ngẩn ngơ. Cô là phụ nữ mà nhìn còn thấy ưa thích, huống hồ là mấy người đàn ông? Vẻ đẹp của phụ nữ, càng xinh đẹp lại càng không thể coi thường, bởi vì không ai biết được lúc nào người ta sẽ đổi đời, bay cao thành phượng hoàng.
Vận mệnh là điều rất khó lường.
“Chị Quách à, chị đừng đùa nữa, công an Giang chỉ là một công an bình thường, lương cũng chẳng cao.” Mức lương ấy chắc cũng ngang với em, mà công việc thì lại vất vả hơn nhiều.
Quách Mai vẫn không ngừng tay đan, vừa đan vừa nói: “Thế thì em nhìn nhầm rồi, đồng chí Tiểu Văn. Em không để ý à, cái áo khoác cô ấy mặc đó, dịp Tết năm ngoái chị có sang nhà người thân ở tỉnh chơi, thấy người ta mặc cái áo đó rồi. Nghe nói là hàng Nga, giá hơn hai trăm sáu mươi đồng đấy, mặc vào thì phải gọi là khí chất ngời ngời. Người thân của chị bán hàng ở thương xá, bảo rằng lúc đầu chỉ có con trai của lãnh đạo sở ở tỉnh mặc, sau đó có một đám thanh niên trong tỉnh đến tận nơi tìm giám đốc thương xá, thương xá mới nhập về hai cái. Vừa bày ra là bị mua sạch luôn.” Ở tỉnh thành ấy, người có tiền không thiếu đâu.