Cô khẽ lẩm bẩm phân tích kịch bản, tình tiết, cảnh thân mật, nhân vật, tình yêu… Những yếu tố này đều là thành phần cơ bản trong một kịch bản tình cảm. Vậy rốt cuộc là yếu tố nào mới là quan trọng nhất?
Cơ thể cô khẽ đung đưa theo nhịp lắc của tàu, ánh đèn chiếu lên gương mặt cô, phản chiếu trong đáy mắt là một mảng ánh sáng ấm áp và mơ màng.
Khi thời gian trôi qua, toa giường nằm bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Sau khi ăn xong, hành khách tụ lại chơi bài, đọc báo và tán gẫu rôm rả. Có người còn vừa nhấm nháp hạt dưa vừa đi khắp nơi.
Tuy nhiên, trong khoang bốn người của họ thì lại không ồn ào như vậy. Giường dưới, Văn Dật Xuân nằm xem báo còn Quách Mai thì lấy len ra đan áo. Công an Giang đang lật xem một cuốn sổ, qua bóng phản chiếu trên cửa sổ toa tàu, Hàn Thư Anh lén nhìn và nhận ra trên bìa viết là cẩm nang thời gian tàu chạy.
Trong lòng Hàn Thư Anh bỗng dâng lên cảm giác bất an, anh ấy đang tra lộ trình tàu sao? Đang xem đường về quê cô à? Tại sao công an Giang lại cứ nhất định phải đưa cô về quê?
Vì đã lên chuyến tàu này rồi nên việc cô phải trở về quê gần như là điều không thể tránh khỏi. Cô buồn bã nằm xuống bàn nhỏ như cũ, âm thầm liệt kê ba rắc rối lớn mà mình đang gặp phải.
Thứ nhất là kịch bản không thể nào kích hoạt được cảnh thứ ba.
Thứ hai là cô sắp phải về quê rồi mà về đến nơi thì lại cách nam chính tận mười hai tiếng tàu hỏa.
Thứ ba, cũng là vấn đề cấp bách nhất, chính là giấy giới thiệu mà cô có được là do kịch bản tạo ra. Cô hoàn toàn không biết ở địa chỉ đó có thật sự tồn tại một người tên là Hàn Thư Anh, có họ tên và diện mạo giống hệt cô hay không. Nếu lỡ như kịch bản chỉ bịa ra lá thư ấy mà bên đó lại hoàn toàn không có người nào tên như vậy thì đó mới là điều khiến cô lo lắng nhất.
Trong ba vấn đề thì có đến hai cái liên quan đến công an Giang. Cô nghĩ nát óc mà cũng không nghĩ ra cách giải quyết. Hu hu, cô muốn về nhà, sự nghiệp diễn xuất của cô mới chỉ vừa bắt đầu thôi, cô còn muốn làm thêm mấy năm nữa cơ mà.
Không còn cách nào khác, phải giải quyết chuyện quan trọng nhất trước đã.
Cô nhấc chân, thử dịch mông lại gần công an Giang một chút, nở một nụ cười lấy lòng với anh. Sau đó cô dịu giọng, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe để nói chuyện thương lượng: “Công an Giang, anh xem, bình thường anh bận rộn như thế, vừa phải làm việc, lại còn phải lên tỉnh học tập, hay là anh chỉ cần đưa tôi đến ga tàu thôi, tôi có thể tự về nhà được, anh thấy thế nào?” Trước tiên đuổi được công an Giang đi đã, rồi cô sẽ nghĩ cách xử lý chuyện thân phận sau.
Công an Giang lười biếng lật cuốn sổ trong tay, nhướng mày một cách không rõ ràng rồi khẽ hừ một tiếng: “Ừm, đến lúc đó rồi tính.”
Đến lúc đó rồi tính! Hàn Thư Anh quay mặt đi, ghét cay ghét đắng cái kiểu nói nước đôi ấy. Cái gì mà đến lúc đó rồi tính? Đến lúc đó chẳng phải cũng là do anh ta quyết định hết sao!
Cô tức đến ngứa răng, nhưng vẫn phải giả vờ ngây thơ hỏi: “Đến lúc đó rồi tính... là tính thế nào?”
“Xem tình hình đã.”
Hơ hơ…Hàn Thư Anh gượng cười hai tiếng.
Trong lòng thì tức điên lên rồi, trong tay công an Giang, cô đúng là không thể xoay chuyển nổi tình thế. Mặt lạnh, mông nóng, dỗ ngon dỗ ngọt, lấy lòng, nịnh nọt anh ta không thèm đếm xỉa đến cái nào hết!