Xuyên Về Những Năm 60, Mang Thai Con Của Đại Ca

Chương 29

Trước Sau

break

Sau khi lau sạch tay, cô lấy một miếng nhỏ từ phần đùi gà đã cắt ba phần, dùng đầu ngón tay cong cong như cánh hoa sen nhẹ nhàng xé từng sợi thịt, chậm rãi bỏ vào miệng nhai từ tốn, mỗi miếng đều nhai đúng hai mươi lăm lần. Thịt gà mềm rụm, béo mà không ngấy, thơm ngọt tự nhiên, hương vị nguyên bản.

Chỉ trong chốc lát, mùi thơm của gà quay lan khắp toa tàu.

Thời buổi này thịt mỡ là của hiếm, nhiều người chỉ cần thấy thịt là mắt sáng rỡ lên.

Công an Giang ngồi bên cạnh, nheo mắt quan sát cô, thấy cô thong thả ăn nửa ngày, một cái đùi gà chỉ ăn hết một phần ba, thêm một miếng bánh đậu đỏ cỡ lòng bàn tay là đã no.

Thật không tưởng tượng nổi, nhà nông nào mà lại nuôi được một nữ đồng chí như vậy. Không phải chuyện ăn nhiều hay ít, mà từng cử chỉ, từng hành động đều không giống con gái nhà bình thường được dạy dỗ, nếu bắt buộc phải nói, thì giống như được nuôi dạy trong một gia đình giàu có không phải lo ăn lo mặc, ví dụ như… tư sản...

Trong lòng anh đầy nghi hoặc, đánh giá cô từ đầu đến chân, những thói quen sống trong nhung lụa thể hiện rõ rành rành, vừa rồi còn chìa tay ra bảo anh xắn tay áo, rõ ràng là kiểu người được hầu hạ quen rồi. Nhưng giai cấp địa chủ sớm đã bị lật đổ rồi kia mà, anh vừa nghĩ vừa thấy cô sắp sửa vứt bỏ cái xương gà vẫn còn dính thịt chưa gặm sạch.

Anh lên tiếng: “Gặm cho sạch.”

Hàn Thư Anh dừng tay, nhìn công an Giang đang nghiêm mặt, “Ồ.” một tiếng, ngoan ngoãn đưa miếng xương còn dính thịt trở lại miệng, cẩn thận gặm tiếp, ánh mắt liếc trộm anh đầy dè dặt.

Haiz, ai bảo cô ăn của người ta thì miệng mềm, nhận đồ của người ta thì tay ngắn cơ chứ.

Cô im lặng uống nửa cốc nước ấm, sau đó súc miệng sạch sẽ rồi nhìn phần gà còn lại đã được công an Giang thu lại cho vào túi. Những miếng xương gặm dở thì bị anh ném thẳng ra ngoài cửa sổ toa tàu.

Anh là công an chứ đâu phải kiểm sát viên, sao lại còn phải kiểm tra mấy khúc xương cô gặm nữa…

Hàn Thư Anh âm thầm phàn nàn trong lòng, trông thì cũng gọn gàng sạch sẽ với mũ, đồng phục và áo sơ mi trắng, chẳng có lấy một nếp nhăn. Ấn tượng đầu tiên khiến người ta cảm thấy anh là người thanh tú sáng sủa và rất dễ gây thiện cảm. Thế nhưng thực tế anh hoàn toàn không dễ chịu như vẻ ngoài đó, anh lúc nào cũng nghiêm mặt, hay mắng người, lại còn đặt ra đủ loại yêu cầu, khó chiều và tính cách thì lạnh nhạt.

Cô ủ rũ nằm bò trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ tàu, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Thật đúng là hổ sa đồng bằng lại bị công an Giang bắt nạt.

Mặc dù vùng quê chưa có điện, khắp làng mạc và cánh đồng đều tối om, không có chút ánh sáng nào. Tuy vậy, màn đêm đen đặc hòa cùng tiếng tàu rầm rì lắc lư không ngừng tuy không có gì đặc sắc để ngắm nhìn, nhưng lại đem đến một cảm giác rộng lớn bao la. Cô có cảm giác như đoàn tàu đang lướt đi trên mặt biển mênh mông, còn bản thân thì cưỡi sóng chạy dọc theo đường bờ, mang lại một cảm giác tự do khoáng đạt khiến lòng người khoan khoái dễ chịu.

Tâm hồn cô lơ lửng một lúc rồi lại nhớ tới chuyện chính. Cô đảo mắt nhìn quanh, sau đó mở kịch bản ra, nhưng kịch bản vẫn không có chút động tĩnh nào, vẫn dừng lại ở cảnh thứ hai, rốt cuộc phải làm gì thì cảnh thứ ba mới xuất hiện đây?

Nếu như tiếp xúc không thể kích hoạt kịch bản, vậy thì điểm mấu chốt để kịch bản tiếp tục là gì?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc