Cô nhìn lại cảnh đầu tiên mà mình đã hoàn thành: “Khi hoa rơi, gặp được chàng”.
Nếu đây là một kịch bản tình yêu, thì “khi hoa rơi, gặp được chàng” rõ ràng ám chỉ lần cô gặp nam chính...
Nam chính...
Chẳng lẽ là công an Giang?
Kịch bản đã hoàn thành hai cảnh, mà cả hai lần cô đều vô tình đạt được.
Lần đầu tiên, hình như cô đã nắm tay công an Giang?
Lần thứ hai thì là dán vào lưng anh ta để giữ ấm.
Cả hai lần đều xảy ra trong lúc có tiếp xúc thân thể... Vậy nên? Mỗi cảnh trong kịch bản đều cần có “mật mã thông quan” là tiếp xúc cơ thể?
Được thôi được thôi! Ngay từ đầu đã chơi trò cảnh thân mật đúng không? Cô hiểu rồi!
Mấy trò này là chiêu quen thuộc của các đạo diễn xưa nay mà, để nam nữ diễn viên chưa thân thiết đóng vài cảnh thân mật trước, giúp họ nhanh chóng làm quen, nhập vai cho thuận.
Hàn Thư Anh: ...
Thôi kệ đi, vì để hoàn thành kịch bản, vì sự nghiệp diễn xuất “tinh tú chiếu mệnh” của cô, vì để trở về hiện thực, bà đây... liều mạng!
Vậy thì cảnh thứ ba, cô nên diễn thế nào đây?
...
Sáng hôm sau, quầng mắt của Hàn Thư Anh hơi thâm lại, cả đêm cô ngủ không ngon giấc. Quả nhiên khi tỉnh dậy, chiếc màn thầu trên bàn đã biến mất. Cô thở phào nhẹ nhõm, cứ cảm thấy nếu tối qua không để lại chút gì ăn được, rất có thể sẽ rắc rối to, may mà cô lanh trí, một đêm yên ổn vô sự.
Sáu giờ sáng trại mới cho phép mở cửa để xếp hàng rửa mặt.
Ai rửa chậm còn có thể bị quản giáo quát mắng, bây giờ đang là cuối thu, thời tiết bắt đầu se lạnh, không dễ đổ mồ hôi nên vài ngày không tắm cô còn chịu được. Cô kéo cổ áo ra ngửi thử, vẫn thơm tho nhưng việc không được đánh răng thì thật sự khiến cô không thể chịu nổi. Trại không hề cung cấp các vật dụng vệ sinh cá nhân. Ngay cả rửa tay rửa mặt cũng phải xếp hàng dưới vòi nước công cộng, người thì quá đông.
Tối qua cô không đánh răng, sáng nay cũng không, đến mức cô không thể chịu đựng thêm được nữa nên bắt đầu tìm cách khắc phục. Không có dụng cụ thì phải tự tạo ra dụng cụ thôi.
Cành liễu có thể trừ gió, tiêu viêm giảm đau, đặc biệt là cành non nếu gọt sạch làm nhánh nhỏ thì dùng xỉa răng rất tuyệt!
Trước đây cô từng đóng một bộ phim cổ trang chi phí thấp trên mạng, vì vai diễn nên từng nghiên cứu kỹ tiểu thuyết nguyên tác. Trong truyện có cảnh miêu tả chi tiết việc người xưa dùng cành liễu nhai nát để làm bàn chải đánh răng. Với một người vừa yêu cái đẹp vừa chăm sóc răng miệng như cô, khi không có dụng cụ, đây là biện pháp bất đắc dĩ nhưng hợp lý, may mắn là có thể tận dụng nguyên liệu quanh mình.
Trong sân vừa hay có một cây liễu, cô nhân lúc không ai để ý chạy ra bẻ lấy một cành nhỏ, nhét một đầu vào miệng nhẹ nhàng nhai đi nhai lại. Thử rất nhiều lần mới làm mềm được đầu cành thành một nhúm lông bàn chải mềm mềm, sau đó cô bắt đầu chải từng chiếc răng một, đánh sạch sẽ.
Phải nói là, vật liệu tự nhiên này hiệu quả ngoài mong đợi, dùng xong có thể vứt đi luôn, súc miệng xong thấy sạch sẽ, mát mẻ, còn tốt hơn tưởng tượng nhiều.
Chín giờ sáng, người trong trại mới được phép đến nhà ăn nhận cơm. Cơm canh thì ít đến đáng thương: một chút cháo loãng, một miếng dưa muối, một bát canh, trong canh chỉ có đúng hai lát bí đao, hoàn toàn không có tí dầu mỡ nào, trong veo đến mức có thể nhìn thấu đáy.
Trong thời kỳ thiếu thốn vật tư, lương thực không đủ ăn, đồ ăn ở trại chủ yếu chỉ là cháo loãng, rất hiếm khi được ăn những món "cứng" như màn thầu hay cơm trắng. Ăn xong, tất cả mọi người không được rời khỏi phòng, cứ thế bị nhốt lại. Nghe nói phải đến bốn giờ chiều mới được ra ăn bữa thứ hai, một ngày chỉ có hai bữa cơm.