Xuyên Về Những Năm 60, Mang Thai Con Của Đại Ca

Chương 16

Trước Sau

break

Thật lòng mà nói, còn khó ăn hơn cả những bữa ăn kiêng, bữa ăn kiểm soát chất béo mà Hàn Thư Anh từng dùng để giảm cân.

Cô lén lấy gói giấy từ túi áo ra, bên trong là phần thưởng sau khi hoàn thành cảnh thứ hai trong kịch bản: tiên hạnh khô. Mở ra chỉ có năm viên, màu vàng sữa, từng viên bóng bẩy như ngọc. Cô bóc một viên, bên trong là phần thịt quả mềm mại như mật. Cô cho một viên vào miệng, mắt sáng rực lên ngay lập tức. Mềm, chua ngọt, mịn màng như mật ong...

Buổi sáng công an Giang bận rộn, mãi đến chiều mới có thời gian mang giấy bút qua.

Hàn Thư Anh nhận được thông báo, lập tức chỉnh trang lại vẻ ngoài rồi chạy bước nhỏ đến. Khi đến nơi, cô thấy công an Giang mặc áo sơ mi trắng tinh bên trong bộ cảnh phục gọn gàng, tóc được cắt tỉa chỉnh tề, trông vô cùng phong độ, anh đang tựa vào bàn, lắng nghe người bên phòng tài vụ nói chuyện. Không biết người kia nói gì mà từ xa nhìn lại, nụ cười của anh nhẹ nhàng như làn gió xuân, khiến người ta thấy dễ chịu vô cùng.

“…Vậy là lừa người ta như thế, đến đêm tân hôn thì cô dâu phát hiện chú rể ‘không làm ăn được gì’, lập tức không chịu nữa. Hôm sau kéo theo một đám họ hàng đến đánh cho chú rể một trận, còn lột luôn cả quần. Cả đám kéo nhau ầm ĩ đến tận đồn công an…”

Trong phòng tài vụ vang lên tiếng cười. Cán bộ Hà Hoằng Vĩ bước vào, vừa thấy Giang Kiến Hứa đang tựa vào bàn thì lên tiếng:

“Ê, tiểu Giang này, nghe nói người cậu đưa đến hôm qua chưa làm thủ tục lưu hồ sơ à?”

Giang Kiến Hứa quay lại: “Ồ, trạm trưởng Hà, trường hợp của cô ấy hơi đặc biệt.”

“Tôi có nghe rồi, là một nữ đồng chí, hôm nay đã có mấy người đến hỏi tôi xem cô gái ấy là ai, thân phận có vấn đề gì không. Nghe bảo sáng nay đi nhận cơm còn gây ra không ít xôn xao?”

Nét cười trên mặt công an Giang dần thu lại, anh hơi cúi đầu, đáp: “Chuyện này thì tôi không rõ, sáng nay tôi bận, không có mặt ở đó.”

Phó trạm trưởng Hà Hoằng Vĩ nói với vẻ thân thiện: “Nghe nói cô ấy xinh lắm, trong trạm mình cũng có mấy thanh niên tới giờ vẫn chưa lập gia đình đấy, nếu thân phận cô ấy không có vấn đề gì, tôi cũng có thể giới thiệu cho mấy cậu đó.”

Công an Giang vẫn tựa vào bàn, cúi đầu lật tờ báo trên bàn, đùa lại: “Lãnh đạo, trạm thu dung của chúng ta bao giờ chuyển thành phòng đăng ký hôn nhân rồi? Còn lo cả chuyện cưới xin nữa cơ à?”

“Thân phận cô ấy... thì đúng là không có vấn đề gì.”

“Đã là đồng chí trong đơn vị thì chuyện khó khăn gia đình, tình trạng hôn nhân cũng nên tìm hiểu đôi chút. Không có gì bất thường là tốt rồi, đây cũng là phần việc bình thường của cán bộ lãnh đạo như chúng ta, đúng không, đồng chí Tiểu Giang?” Hà Hoằng Vĩ vỗ nhẹ vào vai anh.

Giang Kiến Hứa nghe vậy thì khựng lại một giây, rồi mỉm cười đáp: “Lãnh đạo nói đúng, không sai đâu ạ.”

Hà Hoằng Vĩ nghe vậy thì hài lòng rời khỏi.

Trong phòng kế toán và tài vụ lập tức có người nhỏ giọng thì thầm: “Tôi nghe nói hình như cháu trai của phó trạm trưởng cũng đang làm việc ở đây…”

“Hình như là Tiểu Đinh bên hậu cần…”

Khi Hàn Thư Anh chỉnh trang quần áo xong chạy đến, trong mắt mọi người, thân hình cô uyển chuyển, dáng vẻ kiều diễm nổi bật.

Vừa thấy Giang Kiến Hứa, cô lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, từ xa đã gọi lớn: “Công an Giang.” Vừa mở miệng, hàm răng trắng bóng, thần thái yêu kiều rạng rỡ, khiến ánh mắt người khác khó mà rời đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc