Xuyên Về Những Năm 60, Mang Thai Con Của Đại Ca

Chương 13

Trước Sau

break

Hàn Thư Anh do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định uống chỗ canh còn lại trong hộp cơm.

Trên đường đi, Tiểu Lưu từng nói với cô rằng ban đêm trong trại không được phép ra ngoài. Bên ngoài có quản giáo tuần tra, nếu bị bắt gặp sẽ bị nghi ngờ là đang tìm cách bỏ trốn. Cô đặt hộp cơm trống lên bàn, ngần ngừ một lúc rồi đặt chiếc màn thầu còn lại lên nắp hộp, sau đó cô quay đầu lại liếc nhìn bốn người kia, thấy ánh mắt họ đều dán chặt vào cái màn thầu ấy.

Hàn Thư Anh cởi giày, mang đôi tất trắng tinh, rất cẩn thận bước vòng qua họ rồi bò lên chăn chiếu của mình.

Qua quan sát, cô phát hiện nơi này không chỉ không có điều kiện để tắm rửa hay đánh răng, mà ngay cả đi vệ sinh cũng không được ra ngoài. Ở góc phòng có đặt một cái xô, lúc đầu cô không biết dùng để làm gì.

Sau khi biết rồi, cô chỉ còn biết chết lặng.

Có lẽ vì quá đói nên những người trong phòng kẻ thì ngồi, người thì nằm, không ai lên tiếng. Đợi một lúc lâu mà không có chuyện gì xảy ra, Hàn Thư Anh mới chậm rãi lấy bức thư giới thiệu từ túi áo ra, mượn ánh đèn xem qua.

Tờ giấy này hiện là thứ duy nhất giúp cô tìm hiểu về thân phận của mình. Nét chữ trên đó rất nguệch ngoạc, cô vừa đoán vừa đọc thì thấy trên đó ghi địa chỉ hình như là "Đội anh đào, khe Ngọc Bàn, huyện Cẩm Dương".

Lý do được điền là đến thành phố Lộc Kiều tìm người thân, phía dưới có đóng dấu đỏ, hàng chữ nhỏ không đọc rõ, chỉ mơ hồ thấy mấy chữ "Ủy ban Cách mạng".

Bên dưới còn ghi cả ngày sinh của cô, ngày 26 tháng 2 năm 1945, ghi chi tiết như vậy sao?

Trùng hợp là vẫn thuộc cung Song Ngư giống cô hiện tại. Ánh sáng trong phòng mờ mịt, cô cầm tờ giấy đọc thật lâu, cuối cùng lặng lẽ ghi nhớ địa chỉ và ngày sinh, đề phòng sau này có ai hỏi đến mà không biết trả lời.

Dù đã biết địa chỉ, tên tuổi, ngày sinh, nhưng ngoài những thứ đó ra cô hoàn toàn không biết gì cả. Ngày mai phải đối phó với công an Giang như thế nào đây? Nếu là công an Trương lớn tuổi đến thì tốt quá, ông ấy dễ nói chuyện hơn một chút.

Công an Giang nhìn qua là biết không dễ qua mặt.

Cô cũng không rõ có phải mình nhạy cảm quá hay không, nhưng người ở thời đại này ánh mắt rất sáng, đặc biệt là công an Giang. Có lẽ do tính chất nghề nghiệp, ánh mắt của anh ta rất sắc bén, thỉnh thoảng lỡ chạm mắt một cái cũng khiến cô bối rối chẳng biết nhìn đi đâu.

Chỉ một cái liếc qua cũng khiến người ta tỉnh cả ngủ, dĩ nhiên, cũng có thể là vì cô thấy công an thì chột dạ...

Ngón tay cô mân mê bức thư giới thiệu, nghĩ rằng viết thư thì phải có tên người nhận chứ? Nếu ngày mai công an Giang hỏi cha mẹ cô là ai thì cô biết trả lời sao đây? Còn anh chị em thì cô hoàn toàn không có thông tin nào, thật khiến người ta nhức đầu.

Cô nhìn sang mấy tấm vé xe kẹp trong thư giới thiệu, tổng cộng có bốn tấm: hai vé tàu, hai vé xe khách. Trong đó có một tấm là vé đi từ Hải Thị. Cô đang định xem kỹ hơn thì bên ngoài vang lên tiếng hô:

“Tám giờ rồi, tắt đèn.”

Ánh đèn trong phòng lập tức vụt tắt, bóng tối bao trùm, chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ chiếu vào, cùng với tiếng la hét chửi mắng vọng từ đâu đó tới.

Hàn Thư Anh quay đầu nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, nỗi nhớ nhà bất chợt như dòng nước tràn đê dâng lên cuồn cuộn. Cô nhớ bố, nhớ mẹ, không kiềm được mà đưa tay lên dụi mắt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc